Chiều ngày mồng bốn tháng năm ...
Dưới chân ngọn Thái Thất Phong, hào kiệt bốn phương đã kéo đến đông nghịt.
Hầu hết hào khách võ lâm đến đây là để xem náo nhiệt, chẳng ai dại dột liều mạng ghi danh tỷ đấu. Hồng Phát Ma Vương và Hắc Sát Ma Vương vốn đã ghê gớm lắm rồi, mà kẻ đứng ra khiêu chiến lại là bậc trưởng bối của hai lão thì phải lợi hại đến dường nào.
Vì thế mà quần hào đều tỏ ra thức thời, chỉ đến quan chiêm, nhường võ đài lại cho các bậc cao nhân phô trương thần kỹ.
Đây được xem là một kỳ thịnh hội lớn nhất trong vòng mấy chục năm qua. Vì thế mà quần hào khắp tam sơn ngũ nhạc, chín quận mười đô cho đến cả các vùng biên thùy, quan ải kéo đến quan chiêm đông chưa từng thấy.
Có không ít người đến đây từ rất sớm.
Các khách điếm trong huyện thành Tung Dương dưới chân núi đã không còn một chỗ trống nào kể từ hơn mười ngày trước. Quần hùng đến muộn đành phải kéo nhau tìm đến những chùa chiền, đền miếu để tạm nghỉ chân chờ cuộc hội.
Nhưng số người không tìm được chỗ trú, phải chọn tàn cây, hốc đá làm chỗ qua đêm cũng không phải ít.
Người khắp tứ phương kéo về đông đảo càng khiến cho giới kinh doanh trong thành có cơ hội đại phát tài. Những mặt hàng thiết yếu cũng như đồ ăn thức uống đã mấy lượt tăng giá mà hàng vẫn không đủ bán.
Sáng sớm ngày mồng năm ...
Gió hiu hiu thổi, bầu trời quang đãng, xanh ngắt một màu báo hiệu một ngày đẹp trời.
Mới vừa tờ mờ sáng mà những con đường dẫn lên Phong Thiền Đài đều đã đông nghịt, chen chúc nhau toàn người và người. Hàng vạn người lũ lượt thượng sơn. Cảnh ồn ào náo nhiệt chưa từng thấy.
Song nếu để ý quan sát kỹ thì sẽ nhận thấy những người lên núi lúc này chỉ toàn là quần hùng hắc bạch lưỡng đạo và bọn hào khách độc hành. Tam Giáo Nhất Bang cũng như Cửu đại môn phái, những đối thủ chính của mấy lão ma đều chẳng thấy có ai đến dự.
Về phía Tam Giáo Nhất Bang thì đã có kế hoạch hành động, còn riêng Cửu đại môn phái sau mấy phen ngộ tai kiếp thì giờ đây cũng đã trở nên thức thời, chủ trương tiên bảo kỳ thân, tự lượng sức mình nên cũng không đến, tiếp tục kiên thủ trên Thiếu Thất.
Trên Phong Thiền Đài, ngay chính giữa là một võ đài vuông vắn bằng đá tảng vừa mới được xây dựng, bốn mặt đều có cắm cờ xí la liệt.
Trong một góc núi cách đó không xa có vài dãy nhà tạm bằng gỗ lụp xụp, chắc vừa được dựng lên trong lúc gấp rút, trông chẳng có chút khí thế, trái hẳn với vẻ kênh kiệu của quần ma. Bốn lão ma và vài chục thủ hạ thân tín đã đến trú ngụ tại đấy từ mấy hôm trước.
Thiên Ma Giáo và Hắc Y Giáo tuy đang lúc suy vi nhưng cũng còn rất đông thủ hạ, không hiểu sao hai lão chỉ dẫn đến đây có vài chục người, chắc là để quần hùng đến dự khán khỏi nghi kỵ mà bỏ đi.
Mãi đến cuối giờ Thìn, quần hào mới lên hết trên núi, đứng chật cả bốn phía võ đài.
Lúc này, Bạch Phát Đồng Tử mới bệ vệ bước lên đứng giữa võ đài, ánh mắt sáng rực đảo khắp toàn trường, cất giọng sang sảng :
- Kính cáo chư vị võ lâm đồng đạo.
Lão phu là Bạch Phát Đồng Tử, cùng với Bạch Cốt Hung Thần lão đệ ẩn cư đã lâu. Lần này hạ sơn chỉ mong sao có thể tìm được đối thủ xứng đáng để so tài cho bõ những ngày luyện công khổ nhọc. Chư vị anh hùng trong thiên hạ, ai là người tài giỏi xin mời lên đài tỷ đấu, bọn lão phu sẵn sàng bồi tiếp.
Kẻ nào kém cỏi xin đừng liều mạng vô ích.
Nói xong, lão đưa mắt nhìn khắp lượt quần hùng. Mọi người cũng im lặng chờ đợi.
Lão ma thân hình trông thật vô cùng quái dị, đã thấp lùn mà lại béo ú, thân vóc cao không đầy năm thước mà lưng rộng đã đến gần bốn thước, đầu tóc bạc phơ nhưng da dẻ hồng hào tươi nhuận. Trông lão thật giống hệt một trái cầu thịt.
Đặc biệt là nét mặt như trẻ nít mà cứ nghếch lên ra vẻ cao nhân tiền bối trông hết sức khôi hài. Ai nấy nhìn lão đều không thể nhịn được cười, đành che miệng quay đi chỗ khác, cố nén hơi để khỏi bật cười thành tiếng, sợ lão ta mà nổi giận hành hung thì khó mong toàn mạng.
Một lúc lâu sau, không thấy ai thượng đài, lão ma liền lui vào hậu trường chờ đợi. Lão ma vốn tính nóng như lửa, nhưng vì lão nghĩ những nhân vật võ công cao cường chẳng bao giờ chịu đến sớm để còn giữ thân phận cao nhân, vì vậy mà lão sẵn lòng kiên nhẫn chờ.
Nhưng rồi suốt cả ngày hôm đó cũng không có một người nào thượng đài. Đến chiều, không còn kiên nhẫn nữa, lão ma nhảy lên đài lớn tiếng khích bác :
- Lúc lão phu mới xuất sơn còn tưởng trong võ lâm có lắm nhân tài, nên mới lập võ đài này để mong tìm bậc cao nhân thử sức một phen. Nào ngờ … ha ha … trong võ lâm hiện giờ chỉ toàn hạng lục tục thường tài, tham sinh úy tử. Nhân tài như lá mùa thu …
Bạch Cốt Hung Thần xen lời :
- Không phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!