"Chiều rồi quê cũ nào đâu nhỉ Khói sóng trên sông khiến dạ sầu."
Lại nói, sau khi tứ quỷ vâng lời từ tạ ra đi, trong sân miếu chỉ còn lại Lăng Vân Phượng đang hôn mê nằm dưới đất và Bạch Thiếu Huy đứng bên cạnh nhìn nàng. Vì đang trong thân phận một trang phong lưu công tử không hiểu võ công nên chàng không tiện xuất thủ giải huyệt cho nàng.
Chàng đành cởi áo bào đắp cho nàng và chờ cho đến lúc huyệt đạo tự giải khai.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Mấy canh giờ sau, Lăng Vân Phượng từ từ hồi tỉnh. Nàng mở mắt ra, ngước mắt quan sát xung quanh thì chỉ thấy Bạch Thiếu Huy đang ngồi bên cạnh, nét mặt đầy vẻ lo lắng. Nàng liền ngồi dậy, phủi hết bụi đất dính trên quần áo, rồi quay sang hỏi Bạch Thiếu Huy với vẻ ngạc nhiên :
- Sao công tử lại ở đây ? Còn bọn Tương Tây Tứ Quỷ đâu hết rồi ?
Bạch Thiếu Huy đáp :
- Sau khi cô nương ngã xuống, lão quỷ đầu to định bắt cô nương mang đi, nhưng ngay khi đó dường như có tiếng ai đó kêu gọi, và rồi bọn lão vội vã chạy đi ngay, bỏ mặc cô nương ở lại đây.
Lăng Vân Phượng có vẻ giận dỗi :
- Công tử sao không chịu giải huyệt cho tiểu muội ?
Chưa nói hết câu, chừng như thấy mình lỡ lời, nàng đỏ mặt nói tiếp :
- Tiểu muội quên là công tử không biết võ công. Nãy giờ công tử vẫn ngồi bên cạnh tiểu muội hay sao ?
Nàng chợt nhận ra mình đang khoác áo bào của Bạch Thiếu Huy liền đưa trả cho chàng. Chàng nhận lấy, khe khẽ mỉm cười :
- Tiểu sinh sợ cô nương trong lúc hôn mê có thể bị bọn chồn cáo làm hại nên phải ở bên cạnh canh chừng. Cô nương làm thế nào mà lại kết thù kết oán với bọn người đáng sợ kia thế ?
Lăng Vân Phượng tức bực nói :
- Bọn chúng ... bọn chúng ...
Nàng ấp úng không nói nên lời, đôi môi mím chặt, đôi má ửng hồng, ánh mắt khẽ liếc nhìn Bạch Thiếu Huy. Trông dáng điệu này lại càng khả ái.
Thế nhưng ...
Đứng trước một giai nhân như nàng mà Bạch Thiếu Huy chẳng chút động tâm. Chàng hỏi :
- Bọn chúng thế nào ?
Lăng Vân Phượng giận dỗi quay ngoắt người bỏ đi ra phía sau miếu dắt ngựa, chỉ nói vọng lại :
- Tiểu muội đói lắm rồi. Chúng ta hãy đến trấn thành tìm chỗ ăn uống nghỉ ngơi.
Nàng nói xong, không thấy Bạch Thiếu Huy đi theo liền quay lại điểm huyệt chàng, mang đặt lên lưng ngựa rồi phóng lên yên giục cương chạy đi. Đến nước này thì chàng chỉ còn biết lắc đầu gượng cười.
Đến một tiểu trấn, nàng vào khách điếm thuê hai phòng trọ, mang Bạch Thiếu Huy bỏ vào một phòng rồi mới giải huyệt cho chàng. Nàng nhìn chàng cười nói :
- Công tử đừng mong trốn đi.
Không thể thoát khỏi tay tiểu muội đâu.
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Cô nương hành sự thật kỳ quái.
Lăng Vân Phượng cười lớn nói :
- Có như thế mới giữ chân công tử được chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!