Chương 15: Sơn đạo giai nhân ngộ quân tử miếu tiền tứ quỷ khiếp thần oai

Khí trời dịu mát, thiên khí thanh tân. Từng làn sơn phong thổi nhẹ khiến hành nhân cảm thấy lâng lâng dễ chịu.

Trên sơn đạo có một chàng bạch y công tử tuấn mỹ phi phàm đang thả bước nhàn du. Chàng chính là Bạch Thiếu Huy. Sau khi rời Thiên Đài Sơn, chàng vẫn tiếp tục cuộc hành trình, vừa đi vừa ngoạn cảnh.

Hôm ấy, chàng đang khoan thai dạo bước trên sơn đạo, ánh mắt dõi nhìn về phía chân trời, ngắm nhìn cảnh núi rừng cuối buổi hoàng hôn. Ráng hồng rực rỡ nơi cuối chân trời, chiếu xuống cảnh núi rừng hùng vĩ càng khiến cảnh sắc thêm phần tuyệt mỹ.

Gió xuân mát mẻ thổi đùa ngọn cỏ.

Chàng sinh lòng hứng khởi, khẽ ngâm nga :

"Bạch lộ thời tiên giáng Thanh xuyên tứ bất cùng Giang hồ nhưng tải thượng Chu tiếp hướng vãn phong."

Giọng ngâm khoan thai trầm bổng mà cũng trong trẻo ấm áp nghe thật vui tai.

Bỗng đâu từ phía đằng xa có tiếng vó ngựa dồn dập phi đến, tốc độ rất nhanh. Nơi sơn đạo có người giục ngựa phi nhanh là chuyện lạ kỳ. Chàng liền nép mình bên gốc cổ thụ nơi mép đường để tránh.

Giây lát, một thiếu nữ xinh đẹp cưỡi ngựa hồng đang giục tuấn mã phi nhanh tới. Nàng thân hình thon thả, mái tóc dài đen nhánh, mình vận hồng y bằng lụa quý, ngoài khoác áo choàng bằng tơ mỏng trắng tinh, trông thật kiều diễm khả ái.

Trên lưng nàng đeo thanh trường kiếm có tua màu hồng nhạt phất phơ theo chiều gió. Trang phục hiệp nữ càng khiến nàng thêm anh võ tú khí.

Thiếu nữ chợt trông thấy Bạch Thiếu Huy đang đứng dưới gốc cổ thụ, dáng vẻ phong lưu tuấn dật, nghi biểu bất phàm, mắt phượng chăm chú ngắm nhìn chàng, bất giác buông lỏng tay cương. Cũng như mọi người, nàng cũng bị thu hút bởi vẻ tuấn mỹ mà ôn nhu của chàng.

Nào ngờ, họa vô đơn chí.

Tuấn mã đột nhiên lồng lên, phi chệch khỏi đường, lao thẳng về phía Bạch Thiếu Huy. Thiếu nữ cả kinh giật mạnh dây cương cố gắng kìm lại khiến tuấn mã chồm lên, hất nàng bay xuống thảm cỏ ven đường.

Bạch Thiếu Huy tiến đến bên nàng, khẽ hỏi với giọng quan tâm :

- Cô nương có bị thương không ?

Thiếu nữ thân pháp cũng nhanh nhẹn linh hoạt nên đã kịp thời xoay người tránh chỗ nhược, vì vậy khi tiếp đất không đến nỗi bị thương, chỉ hơi ê ẩm toàn thân. Nàng uể oải đứng dậy, trợn mắt nhìn chàng nói :

- Ngươi thấy ta bị ngã sao không mau đỡ ta đứng lên.

Bạch Thiếu Huy nói :

- Không phải tiểu sinh cố tâm không giúp. Nhưng vì nam nữ hữu biệt ...

Thiếu nữ chu miệng nói :

- Thật là bọn hủ nho. Không lẽ ngươi thấy ta sắp chết mà cũng không cứu.

Bạch Thiếu Huy mỉm cười :

- Nếu như cô nương sắp chết thì dĩ nhiên tiểu sinh sẽ tức tốc chạy đi tìm người đến giúp ngay.

Thiếu nữ tức quá thét lên :

- Ngươi ... ngươi ...

Bạch Thiếu Huy nói tiếp :

- Cô nương việc gì mà phải cưỡi ngựa phi nhanh, và vì sao lại không cẩn thận, không nhìn trước ngó sau để đến nỗi bị ngã như thế.

Thiếu nữ quát :

- Nếu như không có ngươi trên đường thì ta đâu đến nỗi bị ngã thế này.

Bạch Thiếu Huy nói :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!