Chương 1: Nam xương phủ ngạo thiên đoạt kiếm tiên nhân phong quần ma tranh hùng

Từ xưa đến nay, có thể nói rằng giang hồ không lúc nào được yên bình. Quần hùng võ lâm đa số thường ham mê tranh danh đoạt lợi, đôi khi chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt không đâu mà sinh chuyện hiềm khích, chém giết lẫn nhau.

Những cuộc tranh chấp, xung đột trong giang hồ hầu như diễn ra thường xuyên, không lúc nào ngớt.

Giang hồ các đạo luôn phải sống trong cảnh nguy hiểm rình rập hằng ngày, việc sống chết không thể định trước. Các nhân vật, các phe phái trong võ lâm mỗi khi phát sinh tranh chấp thường dùng vũ lực để giải quyết, đôi lúc dẫn đến những trận tranh hùng đầu rơi máu chảy.

Quần hào võ lâm chỉ phân làm Hắc Bạch lưỡng đạo chứ không thể phân biệt chính tà. Ranh giới giữa chính tà rất không rõ ràng. Trong Hắc đạo vẫn có kẻ chính người tà, cũng như trong Bạch đạo vẫn có kẻ thiện người ác. Tính cách mỗi người chỉ có thể quyết định qua hành vi.

Hiện thời, võ lâm có chín môn phái lớn, được gọi chung là Cửu đại môn phái, gồm Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Nga My, Không Động, Điểm Thương, Thanh Thành, Thiên Sơn và Cái Bang. Một tăng một ni, ba đạo ba tục, một ăn mày.

Quần hùng các đạo đã quen xem Cửu đại môn phái là chính phái, còn Thiếu Lâm Tự được xem là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm.

Nhưng trong võ lâm lại có bốn đại nhân vật võ công cao cường tuyệt đỉnh, hành sự tùy theo ý thích, không phân thiện ác, chẳng kể chính tà. Bọn họ được gọi chung là Tứ Đại Ma Vương.

Tứ Đại Ma Vương gồm Hồng Phát Ma Vương, Hắc Sát Ma Vương, Ngạo Thiên Ma Vương và Bách Độc Ma Vương. Thứ tự sắp xếp đó không phải căn cứ theo võ công, bởi lẽ Tứ Đại Ma Vương đã nhiều lần họp nhau tỷ đấu để tranh danh hiệu Võ Lâm Đệ Nhất Cao Thủ mà thủy chung vẫn không thể phân định cao thấp.

Sở dĩ có sự xếp đặt như trên chỉ vì Hồng Phát Ma Vương và Hắc Sát Ma Vương bản tính hiếu sát tàn độc, giết người như ngóe, hành sự hung ác vô tưởng khiến quần hùng võ lâm kinh sợ mà được đặt lên hàng đầu.

Còn Bách Độc Ma Vương tuy thiện nghề dụng độc song bản tính lại hiền hòa, ít khi giết người, chỉ cần đối phương lạy lục van xin sẽ được tha mạng, mà bị xếp cuối.

Thế mới có câu :

"Ngộ Hồng Hắc tất tử, Phùng Bách Độc nhi an."

Vì thiên hạ muôn đời vẫn luôn tham sinh úy tử.

Lúc bấy giờ, trong chốn giang hồ đang truyền tụng một truyền thuyết rằng :

"Lư Lăng Kiếm Khách, một nhân vật tiền bối mà hiệp danh lừng lẫy khắp cả võ lâm hồi trăm năm trước, khi qua đời có lưu lại một tấm bản đồ da dê chỉ rõ nơi lão ẩn cư. Nơi đấy cất giữ một pho bí kiếp võ học vô cùng lợi hại, mà ai luyện thành thì có thể trở thành đệ nhất nhân trong chốn giang hồ".

Việc này đã động đến lòng tham của biết bao người.

Hầu hết các nhân vật võ lâm, bất kể chính tà ma đạo, đều mong mỏi có một ngày bí kíp sẽ về tay mình.

Trải qua nhiều phen tranh đoạt, tấm bản đồ da dê kia đã bị phân làm tám mảnh và phân tán khắp nơi. Theo ngôn truyền, ai tìm được đủ tám mảnh, đem ghép lại sẽ có thể đến được nơi ẩn cư của Lư Lăng Kiếm Khách mà thu lấy Lư Lăng Kiếm Phổ, một tuyệt học tối thượng của võ lâm.

Thế là, chỉ vì tám mảnh da dê đó mà đã khiến cho võ lâm nổi cơn phong ba dữ dội. Quần hào đua nhau truy lùng, và khi Tứ Đại Ma Vương đã vào cuộc thì xác phơi đầy nội, máu chảy thành sông là điều dễ hiểu.

Thành Kim Lăng, Dương gia trang nằm cạnh dòng Dương Tử là một nhà hào phú, xưa nay yên phận làm ăn, vốn không liên hệ gì với giới võ lâm. Nhưng chỉ vì một tấm da dê tình cờ tìm được mà đã vướng vòng tai nạn.

Hôm ấy, vào khoảng nửa đêm, cảnh quan đang yên bình tĩnh lặng. Cũng như những nơi quanh đấy, Dương gia trang im lìm trong giấc ngủ bình yên, thì bỗng đâu phong ba đột khởi.

Lúc ấy, đột nhiên có một tên Hắc y mông diện như u linh dạ quỷ bất thần xông thẳng vào Dương gia trang mà mở cuộc đại tàn sát. Hắn ra tay giết sạch tất cả những người hiện diện trong trang, bất kể nam phụ lão thiếu, gia đinh tỳ nữ không chừa một ai.

Sau cuộc tàn sát, hắn lục soát khắp nơi trong nhà, ngoài vườn, đào xới cả nền gạch lên để tìm kiếm một vật gì đó.

Tìm mãi mà không thấy vật cần tìm, cuối cùng hắn cũng đành phải hậm hực bỏ đi.

Trong trang lúc ấy xác người nằm la liệt, quang cảnh hỗn độn điêu tàn.

Nhưng may sao, vẫn còn lại duy nhất một người sống sót. Đó là một cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi. May mắn cho cậu là khi tên Hắc y ma đầu xông vào tàn sát, trong lúc hỗn loạn, một mảnh ngói rơi trúng đầu khiến cậu ngất đi. Hắn tưởng cậu bé đã chết nên không chú ý đến.

Vì vậy mà cậu bé mới có cơ hội sinh tồn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua ...

Cậu bé dần dần hồi tỉnh. Cậu quay đầu nhìn cảnh đổ nát xung quanh, rồi chạy đến ôm một thân người đẫm huyết, lớn tiếng khóc ròng :

- Cha ... cha ơi ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!