Chương 37: Hội đèn lồng

Nguồn: metruyen

Hôm nay chính là Tết Nguyên Tiêu, là lễ hội ngắm đèn lồng của dân chúng, vua Tùy Dương Kiên coi trọng tiết kiệm, không ăn mừng phô trương xa hoa, bởi vậy những năm đầu triều Tùy, mừng tết Nguyên Tiêu phồn hoa và long trọng kém xa những năm cuối của triều Tùy.

Nhưng năm nay Dương Kiên phá lệ, chấp thuận cho dân gian tổ chức những hội đèn lồng tự phát, hơn nữa chiến sự với Triều Tiên đã yên ổn, giá hàng hạ xuống, ban ơn cho dân sinh, khiến dân chúng kinh thành vô cùng hăng hái, cũng khiến hội đèn lồng Nguyên Tiêu năm nay vô cùng long trọng.

Từ năm ngày trước, ba nơi ngắm đèn chủ yếu bắt đầu được bố trí, một nơi là chợ Lợi Nhân, một nơi là chợ Đô Hội, còn có đường Chu Tước.

Hội đèn lồng dân gian, quan phủ cũng không can thiệp, nhiệm vụ của quan phủ là duy trì trật tự của hội đèn lồng.

Các gia tộc, thương nhân, trường học, chùa chiền, vương công, quý tộc đều là chủ lực của hội đèn lồng, ở kinh thành, những gia tộc hơi có thế lực đều đã bày biện đế đèn, bọn họ muốn tồn tại, phải chứng tỏ gia tộc vẫn đang tồn tại, muốn cho những người ngắm đèn biết gia tộc bọn họ vẫn đang tồn tại.

Mà thương nhân cũng được lợi, bọn họ sẽ lợi dụng thời cơ hội đèn lồng này để kiếm một khoản lớn từ những người ngắm đèn, các loại đèn hoa đăng đẹp rực rỡ tuyệt vời, chính là dụng cụ để bọn họ mời chào khách hàng.

Trường học, chùa chiền treo đèn hoa đăng, kỳ thật cũng là một kiểu tự tuyên truyền mở rộng bản thân, trường học hy vọng chiêu sinh được thêm nhiều học trò, chùa chiền thì hy vọng đưa tới càng nhiều khách hành hương.

Kỳ thật nói trắng ra, hội đèn lồng Nguyên Tiêu cũng chính là một dịp để kiếm danh lợi, thiên hạ rộn ràng, đều vì danh mà đến, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đi.

Mà chân chính hưởng thụ niềm vui, chính là những tiểu dân tóc húi cua vô danh vô lợi này, bọn họ chỉ vì muốn xem đèn.

Trời còn chưa tối, Nữu Nữu liền đập cửa phòng Nguyên Khánh một cách gấp gáp khó nhịn nổi, bọn họ đã không còn ở Dương phủ nữa, mà là ở tại một ngõ nhỏ tên gọi là ngõ Áo Tơi cách Dương phủ trăm bước, bọn họ ở ngôi nhà tận cùng bên trong ngõ nhỏ, là một khu vực rộng một mẫu, gồm bốn dãy nhà nhỏ.

Ngôi nhà cũng không có nhiều phòng lắm, tổng cộng chỉ có bảy gian phòng, trước sau là hai khu đại viện, là điển hình của tứ hợp viện. Theo như lời nói của Lưu nhị thím thì, phía trước có thể nuôi gà, phía sau có thể trồng rau.

Trong mắt Nguyên Khánh và Nữu Nữu, thì là phía trước có thể luyện đao, đằng sau có thể bắn tên.

Nhưng khiến Thẩm Thu Nương liếc mắt một cái nhìn trúng ngay, là hai gốc cây đại thụ cao vút, phía trước là cây quế trăm năm tuổi, phía sau là cây hạnh già sum suê rậm rạp, hai cây cổ thụ này khiến ngôi nhà tràn đầy sức sống.

Nhưng ngoài dự kiến của Thẩm Thu Nương chính là, tòa nhà này bọn họ cũng không mất tiền mua, mà là Dương phủ đã mua, đưa cho mẹ con nàng, coi như báo đáp công nàng nuôi nấng Nguyên Khánh bảy năm.

Kiểu báo đáp này nàng không nghĩ sẽ nhận được, nàng không phải vì muốn báo đáp mà nuôi nấng Nguyên Khánh, chỉ có điều trong lòng nàng tràn đầy chua xót. Khi thiên nga mọc ra đôi cánh dài cứng cáp, thì giây phút đó sẽ cất cánh bay cao.

Đêm biết được Nguyên Khánh sắp xuất chinh Đột Quyết, nàng không ngủ cả đêm. Nguyên Khánh đi rồi, không biết năm nào tháng nào mới có thể trở về?

Nàng vì Nguyên Khánh sắp rời xa mà khổ sở, không muốn, nhưng lại vì quyết định của hắn mà kiêu ngạo, đứa con của nàng rốt cục lớn lên, giương cánh một mình đi nghênh đón mưa gió thử thách.

Nàng quyết định sống cho thật tốt, không để cho chính mình và Nữu Nữu trở thành vướng bận cho Nguyên Khánh.

Thẩm Thu Nương cũng không tỏ ra quá nhiều thương cảm, mà là mỗi ngày làm các món ăn Nguyên Khánh thích nhất thay đổi đa dạng cho hắn.

Hôm nay là mười lăm tháng giêng, đêm nay là tiến vào cao trào ngắm hoa đèn, Thẩm Thu Nương đặc biệt nấu cơm sớm, chuẩn bị mang theo hai đứa con đi xem đèn sớm.

- Nguyên Khánh ca ca, đã xong chưa vậy!

Nữu Nữu gấp gáp khó nhịn nổi đập cửa phòng Nguyên Khánh. Hôm nay nàng ăn mặc rất đẹp, mặc váy dài tơ lụa duy nhất của nàng, thân trên mặc một chiếc áo ngắn thật dày. Mái tóc đen dài tết thành hai bím tóc, lại vòng thành hai vòng.

Da nàng như tuyết trắng, mẫu thân lại cho riêng nàng đồ trang sức trang nhã, bên trên có tám đóa hoa lụa, càng làm dung mạo nàng xinh đẹp, màu sắc xanh đỏ tươi sáng.

Chỉ nhìn dáng người và cách ăn mặc của nàng thì chắc hẳn là một thiếu nữ mơ mộng, nhưng nhất cử nhất động của nàng vẫn là trẻ con mười phần.

Nàng giống như con thỏ bị đốt đuôi, không ngừng giơ chân đập cửa của Nguyên Khánh, tiếng kêu oán giận vang khắp khu nhà.

- Huynh rốt cuộc đang làm gì vậy?

Kén cá chọn canh, chẳng lẽ huynh đang trang điểm sao?

Trong phòng, Nguyên Khánh đang tính toán sổ sách, hắn phải xuất chinh, không biết hai năm hay là ba năm mới có thể trở về, hắn phải sắp xếp tốt cuộc sống cho thím và Nữu Nữu.

Tổng cộng bọn họ tích kiệm được ba mươi lượng vàng và hai trăm xâu tiền, mua đủ các loại đồ dùng trong nhà là tiêu mất một trăm xâu tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!