Chương 45: Tiền boa

- Phốc! Hắn nói cái gì ? Ta không nghe lầm chứ ? Tám đồng vàng trở xuống ? 

Nghe được thanh âm hào khí của Trương Huyền, nước bọt của tất cả mọi người đều phun ra, cả đám trợn mắt há mồm, giống như là nhìn thấy người điên. 

Thật hay giả ? 

Cược bảo phải đánh cược bằng cả tiền tài lẫn tính mạng, mỗi lần chi ít nhất phải hơn trăm đồng vàng, chỉ với tám đồng vàng... Ngươi mua lông con gì?! 

- Tên nhóc này có bệnh không vậy a? 

- Tám đồng vàng ? Oa ha ha , có thể cầm cát trên mặt đất đem về đó! 

- Còn tám đồng vàng trở xuống trở xuống, ở đây không có món đồ tốt nào lại có giá như vậy hết... 

Một lát sau, tất cả mọi người đều cười đến nỗi chảy nước mắt 

Mẹ nó, tiểu tử, ngươi quên mang tiền sao? 

Ở đây làm gì có đồ dưới tám đồng vàng ? Đừng nói là tám đồng, cho dù ngươi có tám mươi đồng cũng không thể mua được gì đâu. 

- Sao chứ ? Đường đường là nơi cược bảo, thậm chí ngay cả đồ vật trị giá dưới tám đồng vàng cũng không có? Mất mặt quá đi!

- Không ngần ngại trước sự chế giễu của mọi người, Trương Huyền nhìn về phía chủ quán, nói. 

Tiền thân chỉ chừa cho hắn tổng cộng tám đồng vàng, nhiều không, cho dù muốn đưa nhiều tiền hơn cũng không được đâu! 

- Phốc!

- Đám người đưa mắt nhìn nhau lần nữa, suýt chút nữa cười phun cả nước bọt. 

Ngươi mới là người phải mất mặt đó có biết không hả! 

Cái này thật giống chạy đến bộ phận môi giới nhà đất, hỏi một đồng vàng có thể mua được nhà ở không ? 

Đại ca, đầu óc ngươi thực sự không có vấn đề hả ? 

- Bảo vật trị giá tám đồng vàng chắc chắn là không có, vầy đi, trong đống đồ vật này, ngươi chọn đại một vật đi, chọn xong ta trả tiền giúp ngươi, kiếm được lời thì ngươi giữ, còn không thì bồi thường lại những gì ngươi gây ra nãy giờ, rồi xin lỗi ta là được! – Nhìn thấy bộ dáng này của thiếu niên, trong mắt "Mặc Dương đại sư" tràn đầy khinh miệt, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ cao cao tại thượng, đây là thái độ nên có của một cao nhân. 

- Không hổ là Mặc Dương đại sư, quả nhiên là quá phong độ! 

- Thiếu niên này chính là một tên hề, chuyên môn kiếm chuyện khiến bản thân mình mất mặt! 

- Phẩm chất của đại sư thật đáng khâm phục! 

... 

Nghe thấy "Đại sư" trả tiền thay cho Trương Huyền, từng người trong đám đông đều âm thầm bội phục. 

Thấy được không? Người ta có tố chất gì, nhìn lại tiểu tử này thì... 

Được rồi, hay là chớ quậy nữa, ta sợ cười chết mất... 

- Ngươi chắc chắn chứ? – Ánh mắt Trương Huyền liền sáng lên. 

Biết đối phương là lừa đảo, tiêu tiền của hắn, tất nhiên là không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào. 

- Đương nhiên, Mặc mỗ nói chuyện lúc nào cũng chắc chắn! - "Mặc Dương đại sư" như là hoa sen giữ hồ, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. 

- Hắc hắc, vậy ta chọn nha... 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!