Chương 32: Hồng Thiên lâu

- Tâm sắc như dao ? 

Rất nhanh, Trương Huyền liền tỉnh lại từ đặc thù trong ý cảnh, ánh mắt sáng lên. 

Hắn đã đọc qua nhiều sách như vậy, đã sớm biết tác dụng của tâm cảnh. 

- Ta là người xuyên từ thời hiện đại về đây, trải qua sinh tử, tâm tính tốt hơn so người bình thường nhiều, lại tu luyện thêm Thiên Đạo công pháp, chân khí tinh thuần như thanh thủy! Tâm cảnh đạt tới cấp thứ hai nhanh như vậy, cũng là chuyện rất bình thường! 

Mặc dù vui mừng, nhưng Trương Huyền vẫn luôn cảnh giác. 

Có được loại nghịch thiên Thần Khí Thiên Đạo thư viện này rồi mà hắn còn giống như người bình thường thì chi bằng mua khối đậu hũ đâm đầu vào đó chết đi là vừa rồi. 

Trương Huyền không nói chuyện, rất nhanh đã đến trước cửa quán rượu. 

- Hồng Thiên lâu! 

Nhìn thấy ba chữ Hồng Thiên Lâu lớn trước mắt, Trương Huyền gật gật đầu. 

Trí nhớ trước đây ghi chép lại rằng hắn có quan hệ với quán rượu này, đây là quán rượu sang trọng nhất học viện Hồng Thiên, ăn cơm ở trong này, mỗi một bữa đều có giá không nhỏ, trước đây bởi vì tiền lương của hắn không cao, nên chưa dám tới bao giờ. 

Vốn cho rằng hôm nay là Trầm Bích Như mời khách, chỉ cần đến một cái quán cơm nhỏ là được, không ngờ lại tới nơi này, thật là hào phóng. 

Không hổ là quán rượu nổi tiếng, bên trong vô cùng xa hoa, từng viên Dạ Minh Châu lớn bằng quả đấm chiếu sáng tựa như ban ngày. 

Trương Huyền tìm thấy Trầm Như Bích ngồi gần cửa sổ. 

- Muốn ăn gì ?

- Trầm Bích Như nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt hỏi. 

- Gì cũng được! 

Trương Huyền khoát tay: 

- Dù sao cũng là ngươi mời khách, ngươi gọi là được rồi! 

Hắn chưa từng tới nơi này bao giờ, cũng không biết có gì ngon, ăn có người trả tiền, lười nghĩ xem phải ăn gì. 

Nhìn thấy bộ dáng ăn hôi của tên thiếu niên trước mắt, chẳng biết tại sao Trầm Bích Như lại cảm thấy tức giận, nhưng không phát tác được, đành phải gật gật đầu, tùy chọn mấy món. 

- Trương lão sư, kỳ khảo hạch giáo viên bị không điểm, có phải là ngươi cố ý không ? 

Chọn xong đồ ăn, Trầm Bích Như nhìn chằm chằm thiếu niên. 

- Cố ý ?

- Không biết vì sao đối phương lại hỏi câu này, Trương Huyền sững sờ: 

- Dĩ nhiên không phải! 

Lúc khảo hạch giáo viên, bản thân hắn còn chưa xuyên qua đây, cũng không có thiên đạo thư viện, chắc chắn không phải là giả vờ! 

Nghe thiếu niên phủ nhận, Trầm Bích Như làm như đã biết hắn sớm sẽ trả lời như vậy, cười lạnh trong lòng. 

Dù ngươi có không thừa nhận, ta cũng sẽ tìm cách vạch trần ngươi! 

- Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi không chuyện gì làm, đúng lúc ta còn có mấy vấn đề có chút không hiểu, Trương lão sư có thể giúp ta giải hay không?

- Trầm Bích Như đảo mắt hỏi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!