Sau khi Diêu Hàn nghe được tiểu thư của mình dự định bái Trương Huyền làm lão sư, hắn cũng không biết Trương Huyền đã thu được mấy người học sinh.
Lúc này mới vừa nói Trương Huyền không thể thu được người học sinh thứ hai xong, hắn liền thấy một đám người Vương Dĩnh, phảng phất như chúng đang tát vào mặt hắn mỗi đứa một cái, sắc mặt hắn trở nên khó coi.
-Lão sư!
- Triệu Nhã cảm thấy da mặt nóng hừng hực, hận không thể có cái lỗ cho nàng chui xuống.
-Người không sao chứ?
Một lát sau, Diêu Hàn tỉnh lại, nhìn Trương Huyền cách đó không xa, nhịn không được sững sờ.
Ngày hôm qua tên kia đối với mình ác liệt như vậy, vốn cho rằng hôm nay tới có thể thấy Trương Huyền coi như không biến thành đầu heo thì cũng biến thành tàn phế, làm sao mà đến cả da cũng không có lấy đến một vết thương?
Kỳ thật hắn đi theo Triệu nhã không phải đến xem Trương Huyền dạy như thế nào, trên thực tế là muốn nhìn thấy thảm cảnh đối phương bị đánh… Kết quả là bản thân đường đường là một cường giả Ích Huyệt cảnh tầng sáu, đi đánh lén người ta lại bị người khác đánh như đầu heo… Hắn có cảm giác mất mát không thể tiếp thu được.
-Ta có thể có chuyện gì?
Trương Huyền biết đối phương nghĩ cái gì, trên mặt không biểu lộ bất kì cái gì, nhìn về phía Triệu Nhã:
-Người nhân sĩ tàn tật này là …
-Nhân sĩ tàn tật?
- Triệu Nhã cảm thấy cổ quái, bất quá còn chưa lên tiếng liền bị một thanh âm cắt ngang.
-Ngươi mới là nhân sĩ tàn tật, cả nhà người mới là tàn tật!
Diêu Hàn cố nén xúc động muốn hộc máu, lông mày giương lên, ống tay áo hất lên cao giọng nói:
-Ta chính là quản gia của Bạch Ngọc thành phủ thành chủ, Diêu Hàn!
-Nếu là nhân sĩ tàn tật thì nên đi về đi, miễn cho việc nằm vạ chết tại đây, ta cũng không biết phải giải thích như thế nào. – Trương Huyền giống như không nghe thấy hắn nói,
- Tiễn khách, đóng cửa!
-Ngươi…
Diêu Hàn nắm chặt tay, kém chút đã tức điên tại chỗ.
Hắn là ai?
Quản gia của Bạch Ngọc thành phủ thành chủ, đức cao vọng trọng, đi vào Hồng Thiên học viện, coi như là chủ nhiện phòng giáo dục cũng phải cẩn thận phối hợp với hắn, thế nhưng tại đây bị tên lão sư này gọi là tàn tật lại còn đuổi ra ngoài, làm sao hắn không giận được.
-Ta muốn nhìn xem người dạy bọn hắn như thế nào! – Diêu Hàn ngạo nghễ đứng thẳng nói.
-Há há, chúng ta dạy học cần tuyệt đối yên tĩnh, không phải chó mèo nào cũng có thể đi vào!
Trương Huyền cũng không quan tâm người này địa vị cao ra sao, cái gì nghe cũng không lọt, lần nữa khoát tay.
-Ngươi nói ai là chó mèo?
- Lửa giận quá lớn, vết thương của hắn không ngừng rỉ máu, Diêu Hàn toàn thân run rẩy:
- Ngươi có tin hay không ta hiện tại một chưởng phế người…
-Triệu Nhã, đem hắn đuổi ra ngoài thì ta mới có thể giải quyết được vấn đề của ngươi!
Lười với việc cùng đối phương đôi co, Trương Huyền khoát tay chặn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!