Chương 13: Học sinh vô sỉ

Đến Thẩm Bích Như lạnh lùng như băng cũng phải mỉm cười. Phương pháp mắng người như vậy phổ biến ở Địa cầu nhưng ở nơi đây lại vô cùng mới lạ. 

Thấy bộ dáng này của nữ thần, Thượng Bân cảm thấy mình bị chế giễu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Tuy nhiên, còn đang ở trước mặt nữ thần, hắn vẫn phải giữ phong độ nên không dám trực tiếp xuất thủ với Trương Huyền. 

-Sao nào? Ta nói sai sao? 

Cố nén tức giận, Thượng Bân cười lạnh: 

-Trình độ của ngươi cả học viện này ai mà không biết! Cái tên mập mạp này lúc nãy đã đến lớp học của ta. Không nói đến người hắn mập như heo, hắn lại chẳng biết gì ngoài phòng ngự. Lực đánh chỉ có 15kg! Trong khảo hạch nhập học, nếu hắn không phải là người đứng bét thì cũng đứng thứ hai từ dưới lên. Đó không phải rác rưởi thì là gì? 

Vì hắn không thể giáo huấn Trương Huyền nên đành dùng ngôn ngữ đả kích đối phương một chút. 

-Đứng cuối cùng trong khảo thí nhập học?

- Trương Huyền chỉ để ý đến Long Tê huyết mạch nên không biết chuyện này. Lúc này bèn quay đầu nhìn mập mạp. 

-Ai nói ta là học viên đứng thứ nhất đếm ngược? 

Mập mạp hùng hồn cãi lại. Sau đó y lại lúng túng vò đầu: 

-Ta chỉ là đứng thứ 9997 thôi mà! 

-Thứ 9997? Ngươi dùng từ "chỉ"?

- Trương Huyền choáng váng, suýt chút nữa thì phun máu. 

Mỗi năm Hồng Thiên học viện tuyển nhận mười ngàn học viên. Mặc dù số lượng lớn, nhưng vẫn sẽ xuất hiện những trường hợp vì một vài nguyên nhân không thể báo danh. Người thứ 9997 rất có thể là người đứng sau cùng đấy! 

Hơn nữa… Thứ tự thấp như vậy, ngươi lấy đâu ra lý lẽ hùng hồn như vậy hả? 

Trương Huyền ngất ngây rồi. 

-Không phải ngươi không thể thu nhận học viên nào nên thu bừa một tên đấy chứ? 

Thượng Bân tiếp tục cười lạnh, hất áo đầy cao ngạo: 

-Yêu cầu tuyển người của ta là phải xếp hạng từ năm trăm trở lên. Lão sư đứng thứ nhất đếm ngược, học viên cũng đứng thứ nhất đếm ngược… Thật là xứng đôi! Ha…ha…ha… 

- Ngươi nói xong chưa? 

Trương Huyền không thèm để ý đến người chế giễu mình, chỉ lắc đầu nói: 

-Nói xong rồi thì lượn đi! 

Vừa rồi hắn đã dùng Thiên đạo thư viện đã nhìn thấy mập mạp là một tán tu không có công pháp tu luyện, vì vậy không biết võ kỹ là chuyện bình thường. Sau này hắn chỉ cần tìm cách kích hoạt Long tê huyết mạch của tên này thì tu vi nhất định sẽ tăng mạnh. 

-Ngươi…

- Nếu là người khác bị người chế giễu như vậy, khẳng định đã tức giận đến run rẩy cả người rồi. Thế mà kẻ trước mắt này lại chẳng thèm quan tâm! Thượng Bân giống như đánh vào đống bông, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. 

-Đúng là gỗ mục không điêu khắc được mà! 

Hừ lạnh một tiếng, Thượng Bân nhìn về phía Thẩm Bích Như: 

-Bích Như lão sư, chúng ta đi thôi. Đứng cạnh loại rác rưởi như vậy lâu sẽ bị truyền nhiễm đó! 

Nghe thấy Thượng Bân trâm trọc trực tiếp như vậy, Thẩm Bích Như nhăn mặt, không cùng hắn rời đi ngay mà nhìn sang: 

-Trương Huyền lão sư!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!