- ...
- Hai mắt Hoàng Ngữ choáng váng, suýt chút nữa là ngã quỵ tại chỗ.
Ngay cả Trấn Nam Vương là ai cũng không biết ? Đại ca, ngươi thực sự là người ở Vương quốc Thiên Huyền sao? Hay là từ cái xó xỉnh kia chui ra vậy?!
Lúc này, nàng có chút hối hận khi đã mang tên nhóc này tới đây!
Cái gì cũng không biết, lỡ như nói bậy, bản thân nàng chắc chắn sẽ phải bị liên lụy!
Kỳ thật cũng không phải Trương Huyền giả vờ, mà hắn thật sự hoàn toàn không biết gì.
Tiền thân chỉ là lão sư kém nhất học viện, vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào mới có thể không bị đuổi ra khỏi học viện. Chính sự trong vương quốc từ trước tới giờ, hắn không hề nghe ngóng, biết rất ít. Trước khi hắn xuyên không, ngay cả sảnh, chỗ ở, các khoa hắn cũng đều chưa biết rõ, làm sao có thể rõ ràng biết Trấn Nam Vương là cái gì.
Kẹt kẹt!
Đang muốn giải thích một chút về hào quang chiến tích của Trấn Nam Vương, liền nghe thấy cửa lớn trước mắt có một tiếng oanh lớn, cửa từ từ được mở ra, một người quản gia tiến lên đón.
- Thành bá, ta đã chuẩn bị xong, hy vọng có thể được đại sư chỉ điểm lần nữa!
- Công tử áo trắng là Bạch Tốn, lại không có phách lối như lúc nãy, mà nói đầy cung kính.
- Thì ra là Bạch tiểu công tử và Hoàng cô nương! Mời theo ta đến phòng khách chờ!
- Thấy rõ ràng ba người là ai, quản gia khom người chào.
Ba người theo ở phía sau đi vào phủ đệ.
Trương Huyền vừa đi vừa nhìn trái phải.
Nơi này mặc dù không xa hoa, thậm chí có vài chỗ còn không bằng học viện, lại có một vài chỗ được trang trí rất đặc biệt, có động có tĩnh kết hợp với nhau, giống như một bức tranh thuỷ mặc yên tĩnh, thanh lịch không nên lời.
- Cứ như một bức tranh thủy mặc vậy.
Trương Huyền nhịn không được tán thưởng.
- Ồ? Vị công tử này... Có am hiểu về vẽ tranh sao ?
- Quản gia đang đi về phía trước, nghe được câu cảm thán của Trương Huyền, liền xoay đầu lại.
- Chỉ là tùy tiện cảm khái một câu mà thôi!
- Không ngờ hắn chỉ thuận miệng nói lung tung lại khiến quản gia chú ý, Trương Huyền liền vội vàng lắc đầu.
Kiếp trước, hắn là nhân viên quản lý thư viện, làm việc văn nhã, mặc dù nhìn qua không ít bức tranh, nhưng lại chưa bao giờ cầm đến cây bút vẽ, chứ đừng nói đến vẽ tranh!
- Lão gia nhà chúng ta, lấy tâm làm bút, đình viện như giấy, đem toàn bộ phủ đệ sửa chữa tựa như một bức tranh, công tử nói không sai!
- Quản gia gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Rất mau tới đến phòng khách.
Phòng khách không lớn, cổ kính, trên mặt tường treo các loại các loại tranh, vừa tiến vào đã cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh thanh đạm tự nhiên.
Không giống những nơi khác, bốn phía ở đây đều là cột đá khảo thí lực lượng, cho người không có thực lực một cảm giác không muốn bước vào.
- Ta đi bẩm báo lão gia!
- Quản gia mời ba người ngồi xuống xong, quay người đi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!