Thế giới này có nhiều loại nghề nghiệp, mỹ thực sư là một trong số đó. Những người này rất mẫn cảm với hương vị và có khả năng phân biệt mùi vị vượt xa người thường.
Mặc dù tu vi của họ không hẳn cao, nhưng một số tiệm cơm, quán rượu đều thuê với mức lương cao, để kiểm nghiệm hương vị và chất lượng của nguyên liệu nấu ăn. Vì vậy, thu nhập của họ rất khá.
Tuy nhiên, nghề này chỉ được coi là hạ đẳng, không được coi trọng. Nghề nghiệp trong thiên hạ có mấy ngàn loại, những nghề như pháp sư là đường đường chính chính, có ích cho tu vi võ học, thuộc về thượng đẳng. trong
khi đó, mỹ thực sư chỉ được xem là bàng môn tà đạo, hạ đẳng.
Trầm Bích Như nghĩ, việc thiếu niên này có thể nói ra chỗ thiếu sót của những món ăn, thức uống kia chỉ có thể là mỹ thực sư mới làm được.
-Ngươi có thể nghĩ như vậy!
- Trương Huyền cũng không giải thích. Thiên Đạo thư viện không chỉ nhìn ra tu vi mà có thể thông qua nếm thử những món ăn này để nhận biết sự thiếu hụt. Từ đó, việc thu thập Ngô chấp sự dễ
như trở bàn tay.
-Đa tạ ngươi hôm nay đã giải vây cho ta...
- Thấy đối phương thừa nhận, Trầm Bích Như nói.
Nếu không phải thiếu niên này có khả năng phân biệt thức ăn ngon, hôm nay nàng đã phải mất mặt.
-Không có gì!
- Trương Huyền xua tay.
-Bữa cơm này là ngươi giải quyết, không tính ta mời khách. Lần sau ta lại mời ngươi!
- Trầm Bích Như nói.
-Lần sau lại mời ta?
- Trương Huyền suy nghi một chút, lắc đầu:
-Hay là thôi đi! Ta còn muốn sống thêm mấy ngày!
Cùng mỹ nữ ăn cơm mặc dù không tệ, nhưng hẳn tự biết thân mình. Danh tiếng của hắn tệ như vậy, đối phương chắc chắn sẽ không ưa thích!
Hắn không thích nàng, cũng không muốn bị người khác ghen ghét, phải nghĩ biện pháp đối phó những kẻ theo đuổi nàng. Hắn còn nhiều việc muốn làm, đâu có nhiều thời gian rảnh như vậy!
-Ngươi...
- Mới vừa cảm thấy đối phương nói chuyện bình thường, nghe được câu này, Trầm Bích Như cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn, muốn điên!
Bao nhiêu người muốn mời nàng ăn cơm, nàng đều không đi. Gia hỏa này ngược lại, bản thân mời đối phương lại giống như mời ông bà nội vậy.
Đáng giận!
-Được rồi! Cơm cũng ăn xong rồi. Nếu không có chuyện gì, ta đi trước. Ta rất bận rộn!
- Không thấy đối phương đang tức giận, Trương Huyền xua tay, nhấc chân rời đi.
-Đừng vội! Ta còn chưa nói xong! = Cố nén tức giận, Trầm Bích Như bình ổn lại hơi thở, đôi mắt đẹp nhìn sang:
-Mặc dù hôm nay ngươi giúp ta giải vây, thân phận mỹ thực sư có tác dụng rất lớn, nhưng... chung quy vẫn là bàng môn tà đạo. Võ giả vẫn phải lấy tu luyện là chính...
Võ giả, tu luyện tới cảnh giới nhất định có thể tích cốc, mỹ thực cũng không có tác dụng. Dù cho bây giờ có thể kiếm chút lợi nhuận nhưng về lâu dài vẫn không phải con đường đúng đắn.
Sau nửa ngày tiếp xúc, nàng đã nhận ra Trương Huyền không hề giống như trong lời đồn là đại phế vật. Có lẽ vì toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung tại đồ ăn ngon nên mới dẫn đến thành tích khảo hạch kém như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!