Chương 29: Ngươi bị bệnh à?

-Ưm! – Thẩm Bích Như đồng thời đang ở trong Tàng Thư Các cũng nghe thấy tiếng bước chân và lật sách liên tục. Ban đầu không để ý đến, nhưng thời gian trôi qua, nàng ngày càng cảm thấy không thích hợp. 

Đọc sách cần chậm rãi và chất lượng, đâu có thể đọc nhanh như vậy? Cảm thấy nghi hoặc, nàng không nhịn được đi tới. 

Ngay sau đó, nàng thấy Trương Huyền đang lật sách ở kệ đầu tiên. Nhìn hắn như vậy nào giống đang đọc sách mà là tìm kiếm thứ gì thì đúng hơn! 

-Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Mặc lão không cho hắn vào?

- Nhìn một lúc vẫn thấy hắn không có ý định dừng lại, tim Thẩm Bích Như nhảy lên. 

Nàng vừa rồi thấy thiếu niên này không còn như trước kia nên mới mở miệng nói giúp để hắn có cơ hội học tập chăm chỉ, thoát khỏi danh hiệu lúng túng hiện tại mà thôi. 

Có nằm mơ nàng cũng không nghĩ gia hỏa này vào đây không phải để học tập mà là tìm đồ! 

Mỗi ngày có không biết bao nhiêu lão sư tiến vào Tàng Thư Các, nơi đây không có đồ vật quý giá gì. Tìm tòi loạn như vậy chính là khinh nhờn Tàng Thư Các! 

Đáng ghét! 

-Có lẽ… hắn đã biết hôm nay ta sẽ đến Tàng Thư Các nên ở sẵn chỗ này chờ, sau đó cố tình tạo tiếng động để gây chú ý với ta… Hừ, điều này chỉ càng làm ta chán ghét! 

Với vẻ đẹp của nàng, rất nhiều người đều muốn nịnh nọt, gây chú ý. Theo nàng, Trương Huyền thậm chí còn không nhìn qua cuốn sách mà chỉ cố tình tạo ra tiếng ồn để hấp dẫn ánh mắt của mình. 

Thật ra nàng ghét nhất loại giải vờ giả vịt này! 

Quan sát một lúc, nàng càng khẳng định phán đoán của mình. 

Nếu là đọc sách, tại sao hắn lại đọc tất cả các thể loại như vậy? Hơn nữa, đọc nhanh như vậy, tên thư tịch còn không thấy rõ, nói gì đến nội dung! 

-Hừ! – Mặc tối sầm, Thẩm Bích Như đi đến trước Trương Huyền: 

-Trương lão sư, ngươi đang làm gì? 

-Đọc sách! – Trương Huyền không nhận ra hành động của mình đã được dán mác "Giả vờ giả vịt", ngẩng đầu lên thuận miệng nói. 

-Đọc sách? Hừ! – Thẩm Bích Như cười lạnh, gương mặt lạnh lùng: 

-Nếu ngươi nghĩ làm vậy là đẹp trai, có thể hấp dẫn sự chú ý của ta, thì hãy bỏ ngay suy nghĩ ngây thơ đó đi! Thẩm Bích Như ta sẽ không bị dắt mũi như vậy mà chỉ làm ta chán ghét hơn thôi! 

-A! Biết rồi! – Trương Huyền tiếp tục lật sách. 

Hắn định đem toàn bộ thư tịch trong Tàng Thư Các in vào Thiên Đạo thư viện, vì vậy thời gian khá khẩn trương, không rảnh cùng người nói chuyện phiếm. 

Hơn nữa, hắn thấy đối phương chỉ là "tự sướng" mà thôi, chả liên quan đến hắn! 

Dù nàng có xinh đẹp thật nhưng cũng không phải hắn chưa từng thấy gái xinh. Kiếp trước của hắn là kỷ nguyên thông tin, các loại ảnh mỹ nữ được lưu đầy trong ổ cứng, hơn nữa thổi, kéo, đàn, hát đều tinh thông… ngươi chỉ là một mỹ nhân lạnh lùng, không có hứng thú! 

Ta không thừa hơi để hấp dẫn chú ý của ngươi được không! 

-Nếu đã biết, phiền ngươi rời khỏi Tàng Thư Các, đừng ở đây làm chuyện vô ích! – Thấy hắn không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục giả vờ giả vịt, Thẩm Bích Như làm tư thế mời hắn đi ra. 

Lộc cộc…lộc cộc… 

Thiếu niên bước chân rời đi. 

-Như vậy còn được…! – Thấy hắn có vẻ thức thời, Thẩm Bích Như hài lòng gật đầu. Đang định tiếp tục đọc sách của mình, nàng lại nghe thấy âm thanh lật sách lần nữa vang lên. 

Loạt xoạt…loạt xoạt… 

-Ngươi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!