Thành Thiên Huyền là đế đô của Thiên Huyền đế quốc. Có thể trở thành một trong tứ đại gia tộc đủ thấy sức mạnh của Vương gia.
Một gia tộc cường đại như vậy, viện trưởng của Hồng Thiên học viện còn muốn nể mặt mấy phần, muốn tìm lão sư kiểu nào mà không được. Vậy mà muội muội hắn lại nhận một gia hỏa thi khảo hạch không điểm làm lão sư, đó chính là nhục nhã!
Nhục nhã quá lớn!
Hắn là đàn anh trong học viện, chuyện về Trương Huyền người khác có thể không biết nhưng hắn rất rõ ràng về lão sư đã từng khiến học sinh tẩu hỏa nhập ma, mất hết mặt mũi!
Người này từng là đề tài tán gẫu, cười nhạo của hắn và những người khác lúc rảnh rỗi. Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến muội muội ruột của mình lại nhận hắn làm thầy.
Nếu như để các bạn học khác biết chuyện này, hắn chẳng phải sẽ trở thành trò cười hay sao?
Vương Đào càng nghĩ càng tức giận. Bước đến trước cửa lớp liền nhìn thấy Diêu Hàn giống như xác ướp đứng đó.
Thì ra là Vương Đào thiếu gia!
Diêu Hàn chính là quản gia của thành Bạch Ngọc, dĩ nhiên quen biết nhiều thế lực. Vương Đào là thiên tài, lại là công tử của gia chủ Vương gia, hắn đã sớm gặp qua.
Ngươi là…
- Nhìn thoáng qua, Vương Đào nhướng lông mày.
Diêu Hàn bị đánh quá thảm khiến cho gương mặt hoàn toàn bị biến đổi. Đến cả Triệu Nhã cũng khó lòng nhận ra chứ không nói đến hắn.
Tại hạ là Diêu Hàn của thành Bạch Ngọc! – Diêu Hàn nói.
Hả! Thì ra là Diêu đại quản gia. Tại sao ngươi lại…
- Vương Đào sững sờ.
Lúc luyện công không cẩn thận bị thương…
- Diêu Hàn lúng túng giải thích một câu rồi lập tức nói sang chuyện khác:
Không biết Vương Đào thiếu gia tới nơi đây làm gì?
Muội muội của ta nhận Trương Huyền làm lão sư, hiện tại ta đến đây đưa nàng về, sau đó sẽ giáo huấn lão sư không biết trời cao đất rộng này! – Vương Đào không che giấu sự phẫn nộ của mình.
A! muội muội của ngươi ư? Ngươi nói đến Vương Dĩnh tiểu thư sao?
Lúc nãy Diêu Hàn vừa đi vào phòng liền bị đuổi ra người, hơn nữa lực chú ý cũng chỉ tập trung trên người Trương Huyền nên cũng không chú ý thấy vương Dĩnh cũng ở trong đó. Vương Đào gật đầu:
Ta đã nghe nói đến thiên phú của Vương Dĩnh tiểu thư, so với ngươi cũng không thua kém chút nào. Vì sao nàng lựa chọn hắn? – Diêu Hàn kỳ quái.
Muội muội của ta chưa bao giờ ra khỏi cửa, luôn đơn thuần. Gia hỏa này miệng lưỡi dẻo quẹo, không biết đã hồ ngôn loạn ngữ gì mà khiến muội muội của ta rất tin tưởng. – Nhớ tới sự tình Lưu lão nói với hắn, Vương Đào tức giận phát điên.
Đáng giận! Gia hỏa này nhất định là tai họa, bại hoại lão sư! – Diêu Hàn nhớ tới tiểu thư nhà mình cũng bị đối phương lừa gạt, phẫn nộ cắn răng:
Vương Đào thiếu gia, ngươi nhất định phải dạy dỗ gia hỏa này thật cẩn thận!
Ừ! – Vương Đào lên tiếng, đồng thời thấy nghi ngờ, nhìn sang:
Đúng rồi, Diêu quản gia, tại sao ngươi cũng ở đây?
Không nói thì thôi, càng nói càng tức! Tiểu thư nhà chúng ta cũng bị tên Trương Huyền đó dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ bái hắn làm thầy! – Diêu Hàn khẽ nói.
Ngươi nói đến Triệu Nhã tiểu thư sao? – Vương Đào sững sờ.
Đúng vậy! – Diêu Hàn gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!