Sau nửa canh giờ, Trương Huyền từ trong phòng Hậu Cần đi ra, trong mắt tinh quang lấp lóe, tràn đầy hưng phấn.
Đổi lại với trước đây, hôm nay nhất định sẽ phải ăn một cái thua thiệt, nhưng có Thiên Đạo Thư Viện, nhân sinh liền thay đổi, liền thay đổi theo chiều hướng ngược lại.
"Có lẽ xuyên không tới đây là đúng! Ta đây có hy vọng có một tương lai tươi sáng a!"
Nắm đấm xiết chăt, Trương Huyền thở ra một hơi.
Kiếp trước, hắn chỉ là một nhân viên thư viện, trải qua cuộc sống không có gì đặc sắc, cuộc sống bình thường đơn giản như bao người khác, cũng chỉ có đi làm cuối tháng lấy lương, cuộc sống tầm thường vô vị. Thế nhưng nơi đây thì không đồng dạng như vậy, sau khi xuyên không có gói quà là Thiên Đạo Thư Viện, có lẽ cuộc đời hắn thật sẽ càng chói lọi, càng tiến càng xa.
Giờ khắc này, Trương Huyền cuối cùng cũng triệt để hòa làm một thể với thân xác ở thế giới này! Nội tâm hắn không còn giãy dụa khi phải tha hương nơi đất khách quê người.
"Đừng kéo ta, để cho ta chết, ta muốn chết…"
Đang âm thầm cao hứng, hắn liền nghe được một tiếng khóc tru tréo cách đó không xa, thanh âm vang vọng, nghe mà có cảm giác tê tâm liệt phế.
Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên mập đang gào thét muốn hướng tới hồ nhân tạo trong học viện mà nhảy xuống tự sát.
Tên mập này sau lưng cũng không có người cản hắn, hắn cũng không có xông lên phía trước mà là không ngừng gào thét. Đột nhiên, hắn quay người lại cầm hai tay của một người học viên phía sau đặt lên vạt áo sau lưng hắn nhìn như đang giữ hắn lại, rồi lại rống lên.
"
"Đừng kéo ta, để cho ta chết, ta không muốn sống nữa… "
"
"
"…"
"
Tất cả mọi người đầu đầy hắc tuyền, không còn gì để nói.
"
"Quá vô sỉ a!"
" Trương Huyền lắc đầu.
Mập mạo này rõ ràng là không muốn chết, càng là giả vờ làm ra cảnh tượng có người không muốn cho hắn chết, thật là quá vô sỉ.
Biết được người này chắc chắn rằng không chết được, Trương Huyền cũng lười nhác chú ý, hướng về lớp học của mình mà đi, còn chưa đi xa liền nghe được tiếng gào thét càng ngày càng gần. Bỗng nhiên mặt đất như bị địa chấn làm cho run rẩy, ngày sau đó một đôi tay thô to ôm lấy bắp đùi mình.
"
"Lão sư, van cầu người thu ta làm đồ đệ đi, bon hắn đều chê ta quá béo, không thèm quan tâm đến ta..."
"
Mập mạp òa khóc lớn.
"
"Ngươi buông ra !"
"
Trương Huyền không còn gì để nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!