Những gì cần làm đều đã làm xong, Triệu Nhã muốn người đang đứng trước mặt này phải mất hết mặt mũi!
Trong đầu nàng vừa nghĩ, ngay tức khắc có một miếng ngọc ghi chép xuất hiện trong ống tay áo của nàng. Loại ngọc ghi chép này có khả năng vừa quay phim vừa ghi âm. Nàng có âm mưu lưu lại "chứng cứ phạm tội" của hắn, truyền bá đoạn phim quay được này, để hắn hết đường chối cãi!
"Đến lúc đó cho ngươi mất mặt! Dám so với lão sư Lục Tầm à? Nằm mơ đi!"
Cứ nghĩ tới việc miếng ngọc ghi chép này sẽ rất nhanh chứa "chứng cứ phạm tội" của hắn, chính mình có thể hành hạ hắn để xả giận, đôi mắt của Triệu Nhã tỏa ra ánh sáng lập lòe, suýt nữa không nhịn được bật cười thành tiếng.
Trong khi nàng đang phải vất vả kìm nén sự vui sướng lại để nghe xem đối phương sẽ nói bậy nói bạ những gì, nàng lại nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời giống như đèn lồng đang ở ngay trước mắt mình.
- A!
Triệu Nhã hoảng sợ, vội vàng bước lùi về sau một bước. Lúc này nàng mới thấy rõ ràng đôi mắt ấy chính là của lão sư Trương Huyền. Nàng tức giận, đầu muốn bốc khói, nói:
- Lão sư muốn làm gì?
- Yên tâm đi, ta chỉ nhìn xem thôi!
Trương Huyền chắp tay sau lưng, đi chậm rãi một vòng quanh Triệu Nhã, lắc lắc đầu. Đột nhiên hắn dừng lại trước mặt nàng ở khoảng cách không đến 30 cm.
Cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Trương Huyền phát ra, mặt Triệu Nhã đỏ lên. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có nam nhân nào đứng gần nàng như vậy. Nàng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, không biết nên làm gì lúc này. Chợt nàng nghe thấy giọng nói chậm rì rì của Trương lão sư vang lên:
- Nàng bị bệnh!
Những lời này làm co nàng suýt chút nữa tức điên lên, xỉu ngay tại chỗ. Nàng hét lên:
- Ngươi mới bị bệnh! Cả nhà ngươi đều bị bệnh…
Ôi, nàng thật sự sắp tức điên rồi.
Đầu óc người này có vấn đề rồi. Mình đánh quyền cho hắn chỉ ra khuyết điểm. Hắn lại dám nói là mình bị bệnh. Tại sao trên đời lại tồn tại loại người đáng ghét như vậy chứ?
- Tại sao nàng lại chửi ta?
Trương Huyền nhíu mày lại. Sau đó hắn mới vỡ lẽ ra là câu nói ban nãy của mình dễ gây hiểu nhầm, nên sửa lại sắc mặt, khẽ mỉm cười, nói:
- Ý ta là cơ thể của nàng đang bị bệnh, chứ không phải đang mắng chửi nàng đâu.
- Ta không bị bệnh gì hết!
Triệu Nhã hừ lạnh, nói tiếp:
- Ta thấy ngươi mới là người bị bệnh ấy! Đầu óc có vấn đề đấy biết không!
Cơ thể nàng khỏe mạnh vô cùng, chỉ một quyền đã có sức mạnh hơn 100 kg. Có bị bệnh hay không chính bản thân nàng là người rõ ràng nhất.
- Nàng không cần phủ nhận vội như vậy. Có phải bình thường em hay có cảm giác hơi đau chỗ huyệt đản trung (1) và huyệt cự khuyết (2). Nhất là vào những đêm trăng tròn kèm theo gió ẩm, toàn bộ cơ thể nàng đột nhiên đỏ ửng, bực bội trong lòng. Hơn nữa còn có cảm giác…
Nói đến đây, Trương Huyền do dự một chút, giống như không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả, sau đó đành phải nói:
- Cho dù thử dùng bất kỳ cách nào cũng không thể tĩnh tâm tu luyện?
- Ngươi… Sao ngươi biết được?
Triệu Nhã vốn đang nổi giận đùng đùng, dặn lòng cho dù người này có nói gì đi chăng nữa, nàng cũng nhất quyết phủ nhận. Ai ngờ hắn lại nói như vậy, làm chó mặt nàng đỏ lên, lập tức ngây người.
Không phải hắn nói không đúng… mà là quá đúng!
Dạo gần đây, mỗi khi tu luyện nàng đều cảm thấy huyệt đản trung và cự khuyết hơi đau. Nhưng cũng không đau lắm. Nàng nhịn một lúc là nó mất đi. Nhưng mấu chốt là… vào mỗi đêm trăng tròn có gió ẩm, cơ thể nàng lại xuất hiện khác thường. Bỗng nhiên nàng có cảm giác… toàn thân khô nóng không chịu nổi, muốn có người đàn ông ôm lấy nàng…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!