Dù chưa thông cáo, nhưng người Đạo Minh nên biết đều đã biết, Liễm Nguyệt đạo tôn có một đạo lữ, chính là Lang Âm tiên tôn biến mất ba trăm năm.
Người biết tường tận thì ít ỏi, đại khái chỉ có Ninh Hi cùng Từ Thận Chi, bọn họ biết Lang Âm tiên tôn chưa từng biến mất, chỉ là tan hết ngàn hoa vạn lá, chỉ còn lại một mảnh tâm hoa, dựa vào Từ Mạn Mạn ba ngày một chén máu tẩm bổ, lúc này mới sống lại trở về.
Trong lòng Từ Mạn Mạn cũng nghĩ mà sợ, vạn nhất năm đó một mảnh tâm hoa cũng không lưu lại, vậy chẳng phải thế gian này không còn Lang Âm.
"Chàng lại cho ta thêm mấy cánh tâm hoa đi, bằng không ta không yên tâm..." Từ Mạn Mạn nắm lấy vạt áo Lang Âm liền muốn sờ ngực hắn.
Lang Âm không khỏi bật cười, nắm lấy cổ tay nàng, cười nhẹ nói:
"Nàng ngược lại mong ta tốt lành..."
"Phòng ngừa chu đáo, lo trước khỏi họa." Từ Mạn Mạn lòng có xúc động,
"Không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất..."
Lang Âm ngưng mắt mỉm cười, nhìn nàng một lát:
"Nếu ta không cho thì sao?"
Sắc mặt Từ Mạn Mạn dần dần thay đổi:
"Chàng không yêu ta, chàng có phải Lang Âm không?"
Lang Âm khẽ cười một tiếng:
"Có phải hay không, nàng còn không rõ sao?"
Nàng hình như nhớ tới điều gì đó, đỏ mặt lên:
"Vậy chàng lại cho ta ba cánh tâm hoa đi, chính cái gọi là thỏ khôn có ba hang, ta một cánh đặt ở Phong Đình, có pháp trận che chở, một cánh ta cất giấu bên người, một cánh để ở chỗ Hạo Nhất, bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều có thể mang chàng cứu trở về!" nói xong lại ho nhẹ hai tiếng,
"Tuy rằng tu vi chàng sẽ thiệt hại, nhưng đi theo bên người ta, ta sẽ tự bảo vệ chàng, không để chàng chịu một tia tổn thương."
Ý cười trong mắt Lang Âm càng sâu:
"Một khi đã như vậy.... nàng tự mình tới lấy đi."
Từ Mạn Mạn ngẩn ra: Lấy như thế nào?
Hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi luồn vào cổ áo mình, đè thấp giọng nói:
"Nếu là tâm hoa, tự nhiên là ở trong tim."
Đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm ấm, vân da rắn chắc, Từ Mạn Mạn tức khắc hô hấp đình trệ, nhịp tim cũng lỡ mất vài nhịp, trong đầu lướt qua một số cảnh tượng không thể miêu tả, khiến nàng nhịn không được nuốt nước bọt, trên mặt dần dần ửng đỏ.
Đâu phải mặt nàng da mỏng, chỉ là tối qua trăng lưỡi liềm, tâm ma lớn mạnh, liền quá phận phóng túng một chút....
Cũng không phải chỉ có một chút....
Nàng chủ động chiếm cứ, dùng uy áp cố định thân thể hắn, mang hắn đ è xuống giường m ơn trớn li3m láp, cơ hồ muốn nuốt hắn vào bụng. Hắn không thể cử động, hô hấp nặng nề, đôi mắt đen nhánh dường như rực cháy hàm chứa ý cười, mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Đến lúc trời sắp sáng mới mệt mỏi, nằm trên ngực hắn mệt mỏi muốn ngủ, hắn liền đổi khách thành chủ, ôm nàng áp dưới thân, hết lần này đến lần khác dùng đầu lưỡi li3m láp phác họa vết đỏ trên ngực nàng.
Nơi ấy ba trăm năm qua lấy máu, ba ngày một dao, dù là bán thần chi thân, lâu ngày cũng sẽ lưu lại dấu vết đỏ nhạt.
Hắn cười nói, đó là tâm hoa của nàng, hắn chính là một đóa hoa từ trong tim nàng sinh ra.
Từ Mạn Mạn nức nở tiếp nhận sự xâm lược và dịu dàng của hắn, nước mắt trào ra nơi khóe mắt, hốt hoảng nghĩ đến
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!