Trong kết giới, cảnh tượng không khác gì bên ngoài. Quay đầu nhìn lại, có thể thấy khung đỉnh hơi phát sáng, đúng là kết giới Tích thủy châu. Ánh sáng mỏng manh này đủ để chiếu sáng thế giới bên trong, nhìn hai sườn hẻm núi dày đặc những sơn động như ổ kiến, sắc mặt Từ Mạn Mạn khẽ biến, lầm bẩm: "Ta hình như nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ đó, rất nhiều tiếng khóc..."
Ánh mắt Lang Âm đen tối. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, chỉ cảm thấy trong bóng tối dường như có vô số đôi mắt đang rình mò. Hắn kéo một sợi tóc xuống, quấn quanh ngón trỏ của hai người. Sợi tóc nhìn như mảnh nhỏ lại mềm dẻo, lục quang chợt lóe lên rồi biến mất không dấu vết, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
"Như vậy, chúng ta sẽ không bị tách ra." Lang Âm trầm giọng nói, "Mạn Mạn, bất luận khi nào ở đâu, nhất định phải đặt an nguy của bản thân lên hàng đầu."
Từ Mạn Mạn lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cười với hắn: "Ta sẽ như vậy."
Hai người sóng vai hướng về phía sơn động đi đến. Càng đến gần, cảm giác áp bức trong lòng càng thêm nặng nề. Từ Mạn Mạn không nhịn được nắm chặt tay, nhíu mày, hơi thở cũng chậm lại.
Trong sơn động, ánh sáng chợt ảm đạm, chỉ còn hình dáng mơ hồ có thể thấy được. Tiếng bước chân vang vọng ẩn ẩn, như có vô số người đang lảng vảng xung quanh.
Từ Mạn Mạn lấy ra một chiếc đèn lồ ng lưu ly tiện tay lấy từ Thiên Lộc cung, chiếu sáng con đường phía trước. Huy3t động này sâu hơn tưởng tượng, đi ước chừng hai dặm đường thì tới một thung lũng rộng lớn. Từ Mạn Mạn nhấc cao đèn lồ ng, nhìn về phía xa, tức khắc đồng tử co rút lại.
Chỉ thấy ở trung t@m huy3t động, mười hai chiếc giường đá được bày ngay ngắn. Trên mỗi chiếc giường đều đặt một khối thi thể hư thối. Ở một góc còn chất đống xương trắng đếm không xuể.
Từ Mạn Mạn tiến lên hai bước, sắc mặt trắng bệch xem xét những hủ thi mặt mũi khó phân biệt. Nàng phát hiện hủ thi trên hai chiếc giường liền nhau ở giữa được nối với nhau bằng một chiếc ống dẫn thon dài, lần lượt đâm vào mu bàn tay của hai cỗ hủ thi. Thi thể tỏa ra mùi tanh tưởi nồng nặc, nhưng Từ Mạn Mạn hoàn toàn không để ý. Nàng giơ tay phất nhẹ, thấy hủ thi hơi há miệng.
Nàng tập trung nhìn vào khoang miệng của hai người.
"Đây là cái gì?" Lang Âm nghi hoặc hỏi.
Giọng Từ Mạn Mạn trầm thấp khàn khàn: "Hai cỗ thi thể này, một là lão nhân, một là nam tử tráng niên. Máu trong cơ thể nam tử tráng niên đã khô kiệt. Nghịch Mệnh bộ đã trao đổi máu giữa hai người này."
Lang Âm nhíu mày: "Đem máu của người trẻ tuổi rót vào cơ thể lão già, là để phản lão hoàn đồng."
Từ Mạn Mạn nặng nề gật đầu: "Đây là con đường trường sinh mà Huyết Tông đang thăm dò, xương trắng chồng chất vô số, hy sinh vô số sinh linh."
Nàng xem xét từng khối thi thể một lượt. Trong đó không chỉ có việc thay máu giữa già và trẻ, còn có nam tử bằng tuổi, nữ tử bằng tuổi, thậm chí còn có thí nghiệm thay máu giữa người và ngựa.
"Quả thật điên rồ, mất hết nhân tính..." Giọng Từ Mạn Mạn khẽ run, tứ chi lạnh toát. Nàng thực sự không dám tưởng tượng, những người nằm ở đây trơ mắt nhìn máu mình chảy khô đã phải chịu đựng nỗi thống khổ sống không bằng chết như thế nào. Những tiếng kêu r3n đó dường như vẫn còn vang vọng mãi trong thung lũng trống trải này, than khóc ở mỗi góc, oán khí và thi khí nồng nặc đánh sâu vào thần kinh mẫn cảm của Từ Mạn Mạn, khiến ngực nàng từng cơn đau nhói.
Nàng nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, vươn tay về phía thi cốt. Một đạo linh lực hiện lên, thi cốt liền bị ngọn lửa thiêu rụi, rất nhanh biến thành một đống tro trắng.
"Mong các ngươi an giấc ngàn thu." Từ Mạn Mạn nhẹ giọng nói.
Những tiếng than khóc đó dường như dần dần lắng xuống, nhưng Từ Mạn Mạn biết chúng không biến mất, chỉ là dũng mãnh xông vào lòng nàng.
Tứ Hồn tộc, sinh ra đã gánh chịu ý chí của chúng sinh. Ý chí chúng sinh càng mạnh, lực lượng của nàng càng lớn, nhưng sứ mệnh nàng gánh vác cũng càng nhiều.
Động tĩnh trong sơn động dường như kinh động những u linh đang ngủ đông trong bóng tối. Bốn phía truyền đến tiếng sột soạt.
Vẻ mặt Lang Âm nghiêm lại, nắm chặt Cự Sương kiếm chắn trước người Từ Mạn Mạn.
Ngay sau đó, vô số sâu bọ từ trong khe hở bốn phía sơn động chui ra. Mỗi con sâu chỉ to bằng hạt gạo, nhìn kỹ thấy chúng có sáu chân nhỏ xíu, cọ xát vào vách đá phát ra tiếng kêu chói tai. Ánh lửa và hơi ấm thu hút chúng. Vô số tiểu trùng dáng hạt gạo điên cuồng bò ra, như thủy triều hướng Lang Âm và Từ Mạn Mạn bò đến.
Cự Sương kiếm chém ra một kiếm, nơi kiếm khí đi qua không còn một mống sâu nào. Nhưng phía sau đàn sâu là lớp lớp sâu khác, giẫm lên thi thể đồng loại bò về phía hai người.
Lang Âm đang muốn vung kiếm, lại bị Từ Mạn Mạn đè tay lại: "Sơn động sẽ sụp."
Từ Mạn Mạn lạnh lùng nhìn đàn sâu lao tới, tất cả bi phẫn hóa thành một tiếng gầm: "Lui xuống!"
Tiếng gầm này không vang dội, nhưng lại có sức mạnh kinh sợ linh hồn. Ngay cả Lang Âm cũng cảm thấy tim run rẩy. Tất cả giáp trùng dưới tiếng uy hiếp đều cứng đờ, ngay sau đó lại như thủy triều rút về bốn phía, chỉ để lại thi thể đầy đất.
"Dưới biển sâu không có loại sâu này." Từ Mạn Mạn lộ vẻ chán ghét, lạnh nhạt nói: "Lại là tà vật Huyết Tông tạo ra."
Lang Âm đảo mắt nhìn xác trùng trên mặt đất, cau mày: "Mạn Mạn, loại giáp trùng này rất giống Dịch trùng, nhưng hình thể nhỏ hơn Dịch trùng một nửa."
Dịch trùng là một loại độc trùng, thường sống ở trong rừng rậm. Chúng đẻ trứng gần như không thể thấy trên hoa cỏ. Thú ăn cỏ ăn phải hoa cỏ có trứng độc sẽ trở thành vật chủ. Trứng độc nở thành ấu trùng trong cơ thể thú, chui vào bên trong cốt tủy, hút tủy xương. Vật chủ phải chịu đựng đau đớn như dùi đâm tim xẻo xương, cho đến khi bị hút khô tủy xương mà chết. Dịch trùng trưởng thành sẽ chui ra từ bảy lỗ trên mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!