Chương 35: (Vô Đề)

Từ Mạn Mạn rời khỏi Thiên Lộc Cung, giao gương đồng cho Ninh Hi xử lý, rồi xoay người đi về phía viện của Lang Âm tiên tôn, định báo cho Tiên tôn biết chuyện hôm nay. Nhưng còn chưa đến gần, nàng đã thấy Thiên La yêu tôn cao lớn vạm vỡ ngồi xổm bên ngoài cửa viện một cách đầy ủy khuất.

"Yêu tôn đây là đang làm gì vậy?" Từ Mạn Mạn đi đến trước mặt nghi hoặc hỏi.

Thiên La yêu tôn ngẩng đầu nhìn Từ Mạn Mạn, vẻ mặt vừa ủy khuất vừa phẫn uất: "Phương tôn nói chuyện với Lang Âm tiên tôn, không cho ta vào."

Từ Mạn Mạn kinh nghi bất định, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong đầu tức khắc nảy sinh những suy nghĩ lung tung.

Không không không, nàng không nên nghi ngờ nhân phẩm của Lang Âm tiên tôn....

Từ Mạn Mạn lắc lắc đầu, nghiêm nghị nói với Thiên La yêu tôn: "Bọn họ nhất định là đang bàn chuyện quan trọng."

Từ Mạn Mạn khoanh tay, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Thiên La yêu tôn: "Yêu tôn tội gì tự tìm phiền não, mặt mày ủ rũ thế kia, Phương tôn tuyệt đối không có ý gì khác với Tiên tôn đâu." Từ Mạn Mạn an ủi.

Thiên La yêu tôn phiền muộn thở dài: "Ta không phải nghĩ chuyện này, ta đang nghĩ..."

"A Hằng?" Từ Mạn Mạn hỏi.

Thiên La yêu tôn dùng sức gật đầu.

Từ Mạn Mạn trầm ngâm: "Người để ý quá khứ của A Hằng và Mặc vương?"

Thiên La yêu tôn mặt đầy u sầu nói: "Ta chỉ cần tưởng tượng đến việc Phương tôn đã từng bị người tổn thương như vậy, trong lòng liền khó chịu vô cùng, nàng tuy rằng hiện giờ đã quên, nhưng nhất định là bị tổn thương quá sâu, mới có thể cưỡng ép mình quên đi."

Từ Mạn Mạn vốn tưởng Thiên La yêu tôn để ý chuyện Phương tôn có một đoạn tình duyên, lại không ngờ trong mắt hắn chỉ có đau lòng và phẫn nộ.

Con yêu ngốc này, tâm ý đối với Phương tôn vẫn rất thuần khiết.

Từ Mạn Mạn cảm khái nói: "Nếu năm đó A Hằng gặp được người, đã không phải chịu nhiều khổ như vậy, dù sao ở Yêu tộc các ngươi mà nói, Nhân tộc chúng ta hẳn là đều lớn lên không khác biệt lắm, không có phân biệt xấu đẹp nhỉ."

"Ừm, đều là hai mắt một mũi một miệng..." Thiên La yêu tôn cẩn thận hồi tưởng một chút, nói, "A Hằng có đặc biệt hơn một chút, trên mặt A Hằng có một đóa hoa tươi đẹp."

Từ Mạn Mạn buồn cười, hóa ra Yêu tộc nhìn người như vậy, nàng dường như luôn đứng ở góc độ Nhân tộc để hỏi vấn đề, lại không nghĩ tới phương thức sống và tư duy của người và yêu khác biệt cực lớn.

"Nếu mỗi người đều sinh ra tương tự, vậy vì sao người lại nhất kiến chung tình với Phương tôn?" Từ Mạn Mạn hỏi.

Thiên La yêu tôn nghiêm túc nói: "Những người khác đều giống nhau, chỉ có Phương tôn là khác biệt."

"Khác biệt ở đâu?" Từ Mạn Mạn truy vấn.

Thiên La yêu tôn chau mày cố gắng suy nghĩ, cuối cùng vẫn không có kết quả: "Không biết, nhưng chính là không giống nhau."

Từ Mạn Mạn chống cằm nghĩ, khó trách Tiên tôn sẽ thích nàng, không chê nàng xấu, trong mắt Yêu tộc, Nhân tộc xấu đẹp không khác gì nhau, còn không bằng trên mặt A Hằng có thêm một đóa hoa đẹp.

Vậy trong mắt Tiên tôn, Từ Mạn Mạn có chỗ nào khác biệt nhỉ?

"Ta hiện tại lo lắng Phương tôn muốn khôi phục ký ức, như vậy nàng có thể sẽ lại bị tổn thương lần nữa." Thiên La yêu tôn chống cằm, lo lắng sốt ruột nói.

Từ Mạn Mạn nói: "Người có tam hồn, chia làm sinh hồn, giác hồn, linh hồn, về phần ký ức liền chứa đựng trong giác hồn. Người mất trí nhớ phần nhiều là giác hồn bị thương, nếu bị phong ấn ký ức, chỉ cần giải trừ phong ấn, liền có thể tìm lại ký ức đã mất. Nhưng còn một loại, chính là không ngừng khoét đi một phần ký ức trong giác hồn, loại tình huống này liền không thể tìm lại ký ức, dù cho ngươi nghe thấy người khác nói đến đoạn chuyện cũ kia, cũng không hề xúc động, giống như người đứng xem."

Thiên La yêu tôn quay đầu nhìn nàng, truy hỏi: "Vậy ngươi thấy Phương tôn thuộc loại nào?"

Từ Mạn Mạn nghĩ đến lúc trước cảm xúc Quần Ngọc phương tôn biến hóa, chần chờ nói: "Chỉ sợ là thuộc loại trước... ký ức của nàng, có thể khôi phục."

Nói đến đây, Từ Mạn Mạn cũng nhớ ra, mình dung hợp Kim Đan nguyên thân, vì sao không có được ký ức trong giác hồn của nàng nhỉ, chẳng lẽ giác hồn nguyên thân đã chịu tổn thương nặng không thể lành lại?

Mà lúc này trong phòng bày kết giới, Quần Ngọc phương tôn đang nhắc đến chuyện này với Lang Âm tiên tôn. "Năm Hoằng đạo hai ngàn sáu trăm sáu mươi hai, ta tỉnh lại từ hôn mê, quên hết tất cả trước kia, một thân một mình bước lên con đường tu đạo. Ta sáng tạo 《Hoa Nhan Quyết》 độc đáo, sáng lập Hoa Thần Cung, bốn trăm năm qua, mọi việc đều thuận lợi, chỉ là trong lòng khó thoát một căn bệnh, tu luyện thành sinh tử quan của 《Hoa Nhan Quyết》."

"Ở nơi sâu thẳm trong ký ức của ta, có một giọng nói nam tử, hắn nói với ta..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!