Ngoài lãnh thổ Thiên Đô, núi cao vút tầng mây, nhân gian tháng mười thu sương lạnh, nhưng đỉnh núi lại rơi tuyết, vầng ngân hà trăng sáng cũng vậy, dường như bị tuyết mịn lau qua, nhìn càng thêm sáng tỏ rực rỡ.
Lê Anh bay xuống đỉnh núi, Bạch Đàn vội vàng thoát khỏi lồ ng ngực nàng, rơi xuống đất hóa thành hình người.
Lê Anh trả đàn cổ cho Bạch Đàn, trải qua một phen bay trên không, cảm giác say của nàng cũng vơi đi vài phần, nhưng hành sự vẫn không thay đổi tác phong.
"Bạch tiên sinh, nơi này thế nào?" Lê Anh để tiêu ngang tay, ngước nhìn trăng sáng, cười nói, "Thanh tùng tuyết trắng, núi cao trăng lẻ, cảnh đẹp như vậy, há có thể không nhạc?"
Bạch Đàn ngẩn ngơ nhìn bóng dáng Lê Anh, đôi môi hồng nhuận khẽ chạm vào ngọc tiêu, tiếng tiêu du dương, vang vọng tận trời, khiến Bạch Đàn không khỏi nhớ tới mũi tên trắng như cầu vồng xuyên qua mặt trời ngày ấy.
— Khi đó hắn cho rằng mình sẽ chết.
Ngọn lửa chợt tắt, đau nhức xé rách ngực, hắn giữa mê man thấy được mắt phượng Lê Anh vũ mị mà sắc bén, nàng tựa như mũi tên, mang theo sự sắc bén thẳng tiến không lùi, khí thế đốt trời diệt đất, lại đẹp đến rực rỡ tùy ý, khiến người phát ra rùng mình từ tận đáy lòng. Chỉ là người tôn quý cường đại như nàng, trong lòng cũng có khói mù sao...
Bạch Đàn nhẹ nhàng thở dài, khoanh chân ngồi xuống, mười ngón tay thon dài gảy dây đàn, nhẹ nhàng nắn nót từng nốt nhạc, tiếng đàn nhu hòa uyển chuyển, như lời tâm sự, như ngưỡng mộ, tựa gió nhẹ mơn mặt nước, khuấy lên những vòng gợn sóng. Trong tiếng tiêu trùng điệp phấn khích và phẫn uất dần tan đi, lắng đọng trong tiếng đàn dịu dàng, như chim mỏi về tổ, phượng đậu ngô đồng, khôi phục bình yên và tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, Lê Anh mới buông Phượng Thanh, sâu kín thở dài, tự giễu nói: "Ban ngày ta còn khuyên tiên sinh, hiện tại liền đến lượt tiên sinh khuyên ta."
Bạch Đàn nhẹ ấn dây đàn, tiếng đàn vẫn còn vang vọng giữa núi rừng.
"Người có tâm, ắt có nỗi buồn, nhân sinh trên đời, khó tránh khỏi tâm bị trói buộc. Ti tiện như ta khó thoát khỏi nhà tù, cao quý như ngài... cũng sẽ thân bất do kỷ." Thanh âm Bạch Đàn trầm thấp lại mang một sức mạnh khó tả, khiến người không tự giác muốn lắng nghe.
Lê Anh xoay người lại, nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách của Bạch Đàn, hàm chứa ý cười nhàn nhạt khẽ thở dài: "Trời sinh vạn vật, đâu có phân biệt đắt rẻ sang hèn, tiên sinh không cần tự coi nhẹ mình. Mỗi người gọi ta một tiếng Vũ Hoàng, chẳng qua cũng chỉ cho ta một đạo gông xiềng." Lê Anh năm ngón tay khéo léo ngắm nghía Phượng Thanh hồng ngọc, "Tiên sinh cũng biết, ta đã hơn bốn trăm năm chưa từng thổi tiêu."
Bạch Đàn ngẩn ra.
"Bốn trăm năm trước, ta tiếp nhận truyền thừa Cửu Dương Lê Hỏa, trở thành Vũ tộc chi hoàng, từ đó về sau, ta liền không còn là Lê Anh, chỉ là Vũ Hoàng, thống soái tám nghìn Vũ tộc, vinh quang biết bao." Lê Anh mỉa mai cười, "Vậy mà cũng không trốn thoát được vận mệnh của Thần mạch giả Vũ tộc."
Bạch Đàn khó hiểu hỏi: "Thế nào là vận mệnh của Thần mạch giả?"
"Thật buồn cười." Lê Anh lạnh lùng cười, "Chẳng qua là kéo dài Thần mạch."
Lê Anh ngồi xuống bên cạnh Bạch Đàn, dựa lưng vào vách đá phía sau, mắt lạnh nhìn về phương xa.
"Thần mạch giả, cần phải kéo dài huyết mạch, sinh sản hậu duệ, làm lớn mạnh tộc đàn, Lê Khước như vậy, ta cũng khó thoát. Vì bảo đảm Thần mạch thuần túy, chim mái càng nghiêm cấm thông hôn với ngoại tộc." Lê Anh hờ hững nói, "Hôm nay Lăng Chức truyền lệnh của đại trưởng lão, bảo ta và Lê Khước hồi Chu Tử Khư tìm bạn đời thành hôn. Kỳ thật ta sớm nên hiểu rõ, ta, cái Vũ tộc này, trong mắt các trưởng lão cũng chẳng qua là công cụ mà thôi.
Ta dù có bản lĩnh lớn đến đâu, thứ các nàng muốn, chỉ là cái điểm Thần mạch trên người ta có thể kéo dài."
Bạch Đàn trầm mặc một lát, hỏi: "Vậy điện hạ muốn, rốt cuộc là gì?"
Lê Anh hơi giật mình, mắt phượng hoảng hốt chớp mắt, thở dài: "Ta muốn gì... có ai để ý..."
"Điện hạ cần gì phải để ý người khác có để ý hay không." Bạch Đàn đạm đạm cười, "Người cho rằng trên vai mình gánh vác quá nhiều trách nhiệm, chuyện người có thể làm được, liền nhất định phải làm sao? Người sinh ra là Lê Anh, mà không phải Vũ Hoàng, chuyện người không muốn làm, không ai có thể cưỡng ép người, chuyện người nguyện ý làm, cũng không ai có thể ngăn cản người."
Bạch Đàn khẽ gảy dây đàn, giọng nói trầm xuống: "Ta muốn thế nào thì thế, ta chưa từng hại ai, bọn họ dựa vào cái gì mà chi phối ta?"
Lê Anh trong lòng chấn động, quay đầu ngơ ngẩn nhìn sườn mặt Bạch Đàn.
Lời này như một cái móc, kéo ý niệm nàng giấu sâu trong lòng trồi lên, đào xới, từng chút từng chút mà phơi bày tất cả dưới ánh trăng, khiến nàng nhìn rõ chính mình.
"Ha ha ha ha ha ha..." Lê Anh cất tiếng cười to, khóe mắt thậm chí chảy ra nước mắt, "Nói rất đúng! Nói rất đúng! Lê Anh ta kiêu ngạo một đời, hỗn loạn một đời, hiện giờ mới tính là nghĩ thông suốt!"
Nàng cầm lấy bầu rượu, ngửa mặt lên trời mặc sức uống, vừa trút bỏ ác khí trong ngực, hai má ửng hồng, mắt phượng sáng ngời, dung nhan minh diễm càng thêm rực rỡ.
"Tu vi mạnh nhất thì phải làm Vũ Hoàng, Thần mạch giả thì phải trở thành công cụ sinh sản, cái quy củ chết tiệt này ai đặt ra! Ta liền cố tình không quản cái Vũ Hoàng, Thần mạch nếu nên diệt thì diệt, có liên quan gì đến ta!"
Bạch Đàn nhìn nàng vui vẻ tươi cười, không tự giác cũng cong khóe môi.
"Người không cần ủy khuất bản thân." Hắn ôn tồn nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!