Chương 25: (Vô Đề)

Thời không quanh mình bỗng nhiên vặn vẹo, trong chớp mắt liền tới một cái thời không khác.

Ở hồi ức Lang Âm tiên tôn, Từ Mạn Mạn thân ở bên trong một cái hang động.

Lang Âm tiên tôn quay lưng về phía nàng, cùng một nam tử dáng người cao ráo tuấn tú đang nói chuyện gì đó.

"Đây là thiên ngoại viên tinh, hiếm có trên đời, tru tà bất xâm, ta tích góp hai ngàn năm mới có một khối như này, ngươi muốn lấy hết, ta phải làm sao bây giờ?" Nam tử kia bất mãn oán giận nói.

Lang Âm tiên tôn nhàn nhạt đáp:

"Ngươi cứ tích góp thêm hai ngàn năm nữa là được, ngươi có rất nhiều thời gian."

Nam tử kia tuấn mỹ phi phàm, giữa lông mày lại có một phù văn giống như ngọn lửa, càng tôn thêm vẻ thần minh khoan thai.

"Lang Âm, ngươi cũng có vô cương chi thọ, không bằng ngươi cũng đợi hai ngàn năm đi." Tay nam tử nắm chặt viên tinh không chịu buông.

Lang Âm tiên tôn gỡ ngón tay hắn ra, nghiêm túc nói:

"Nhưng nàng đợi không được."

Nam tử sững sờ một chút, tay vô thức buông lỏng, hoàn hồn vội truy hỏi:

"Ngươi vậy mà cho người khác luyện pháp khí, là ai, nam hay nữ, người hay yêu, không đúng, Yêu tộc thọ mệnh hơn hai ngàn năm hẳn không thành vấn đề, vậy chắc là người! Chẳng lẽ.... ngươi có người mình thích rồi sao?"

Lang Âm tiên tôn giơ viên tinh lên cẩn thận nhìn kỹ, thất thần ừ một tiếng.

Nam tử nghẹn họng trân trối, cẩn thận đánh giá Lang Âm tiên tôn.

"Ngươi... thật sự là Lang Âm? Ngươi không phải vô tâm chi hoa sao, sao lại có người mình thích?"

Lang Âm tiên tôn thu hồi viên tinh, khẽ nhíu mày:

"Bất quá chỉ đòi ngươi một khối thiên ngoại viên tinh, ngươi lắm lời như vậy làm gì?"

Nam tử tức giận bật cười, ngọn lửa giữa mày run rẩy, hắn oán hận nói:

"Cái gì mà 'bất quá'? Sống ba ngàn năm rồi mà vẫn không học được cách nói chuyện. Ngươi đòi một khối thiên ngoại viên tinh to như vậy, ta hỏi ngươi một câu thôi, nói thế mới đúng!"

Lang Âm tiên tôn liếc hắn một cái:

"Ta đã trả lời rồi, ngươi nên hài lòng đi. Ta muốn luyện khí ở đây, nếu ngươi rảnh rỗi như vậy, thì dùng Cửu U nghiệp hỏa giúp ta đi."

Nam tử ôm ngực, rõ ràng là tức giận không nhẹ:

"Nếu không phải quen biết ngươi nhiều năm... Ta thật muốn tuyệt giao với ngươi. Ngươi quá không biết trân trọng người bạn duy nhất của mình!"

Nam tử phất tay áo muốn đi, vừa nhấc chân lên, lại quay người trở về, nghiến răng nói:

"Ta cứ muốn xem, ngươi định luyện ra cái thứ gì."

Hai mắt nam tử khẽ nhắm khẽ mở, ngọn lửa giữa mày chợt phát ra cường quang, một đoàn liệt hỏa hừng hực hiện lên giữa không trung, Lang Âm tiên tôn ném thiên ngoại viên tinh vào ngọn lửa. Chỉ một thoáng, viên tinh nổ b ắn ra vô số ánh sao, toàn bộ vách đá hang động như ngân hà cuồn cuộn lộng lẫy.

Lang Âm tiên tôn nhắm mắt trầm tư một lát, bỗng nhiên mười ngón tung bay, nhanh chóng kết ấn, lòng bàn tay hiện lên hư ảnh Phù Dung hoa. Lát sau, hư ảnh dần ngưng thật, ba cánh hoa hạ xuống lòng bàn tay, rồi được Lang Âm tiên tôn đưa vào bên trong viên tinh.

Nam tử cả kinh, thất thanh nói:

"Ngươi đem ba cánh tâm hoa luyện vào pháp khí, vậy tu vi ngươi sẽ tổn hại hơn nửa!"

Sắc mặt Lang Âm tiên tôn trắng đi vài phần, nhưng dường như không để t@m đến bản thân, chỉ chuyên chú nhìn viên tinh trong ngọn lửa dần thành hình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!