Từ Mạn Mạn tiến lên giải khai gông cùm xiềng xích cho Lang Âm tiên tôn, thân hoa kia run lên, bị bạch quang bao phủ, trong khoảnh khắc liền biến thành hình người.
Lang Âm tiên tôn một bộ thắng tuyết bạch y, mặt mày lại thanh lãnh sắc bén, còn chưa đợi Từ Mạn Mạn mở miệng, Cự Sương Kiếm đã đặt trên cổ nàng.
Từ Mạn Mạn theo bản năng lùi về sau, bị chặn ở cạnh bàn.
"Ca ca... không phải, Tiên tôn...."
Từ Mạn Mạn thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, thấy ánh mắt Lang Âm tiên tôn lạnh lẽo như băng giá, nàng suýt nữa tưởng Lang Âm ma tôn đang đứng trước mặt mình. Những chuyện thiếu đạo đức nàng đã làm đều xẹt qua trong đầu, khiến nàng chột dạ đến không thốt nên lời.
Lang Âm tiên tôn lạnh lùng nói:
"Vì sao ta bị hóa thành nguyên hình, vì sao bị nhốt trong chậu, vì sao đang ở đây?"
Từ Mạn Mạn vừa nghe, tức khắc nhẹ nhàng thở ra — còn may hắn không nhớ rõ chuyện đêm qua, không nhớ rõ mình tay ác phá hoa...
"Tiên tôn, người đây là... mất trí nhớ sao?" Từ Mạn Mạn giả vờ khó hiểu.
Lang Âm tiên tôn trầm mặc.
"Hóa ra cái Kinh Vô Diệp kia là quân cờ Đồ Linh Bộ mai phục tại Vạn Cức Cung, hắn hôm qua dẫn chúng ta rơi vào cấm linh tuyệt trận của Huyết Tông. Thấy không địch lại, ta nhanh nghĩ ra một kế, giả vờ là gián điệp của Huyết Tông, một phen lời ngon tiếng ngọt lừa gạt hắn.
Hắn đưa chúng ta đến đây, chính là tổng đàn Đồ Linh Bộ, Vô Hồi Điện.
"Lang Âm tiên tôn nghe Từ Mạn Mạn giải thích một hồi, dường như hoàn toàn không tin. Hắn tiến lại một bước, hơi cúi người, ánh mắt lạnh băng thấu xương. Từ Mạn Mạn không nhịn được ngả người ra sau, hai tay chống cạnh bàn, lưng cong thành một đường cong mềm mại."Nếu đúng như lời ngươi nói, vì sao hai má ngươi đỏ lên, tim đập nhanh, ánh mắt lấp lánh, không dám nhìn thẳng ta? Chẳng lẽ là có tật giật mình?
"Lang Âm tiên tôn hùng hồn dọa người, khiến Từ Mạn Mạn cảm thấy áp bức cực lớn."Tiên tôn... kiếm người đặt trên cổ ta, ta đương nhiên sẽ sợ hãi, khi ta sợ hãi sẽ như vậy..." Từ Mạn Mạn cố gắng nhìn thẳng vào mắt Lang Âm tiên tôn, nhưng trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của đối phương lại thấy bộ dáng chật vật mặt đỏ tai hồng của mình.
Ngửi thấy mùi hoa từ người Lang Âm tiên tôn, Từ Mạn Mạn cảm thấy mặt càng nóng, nàng rất khó không nghĩ lại chuyện lúc trước mình đã làm có ý nghĩa gì, cũng rất khó không ảo tưởng bộ dáng Tiên tôn cao cao tại thượng không biết làm sao bị mình làm nhơ nhuốc....
Nàng đúng là có tật giật mình, làm chính là hái hoa tặc.
Lang Âm tiên tôn hơi nheo mắt, lùi lại một bước, buông kiếm, lẳng lặng nhìn nàng không nói.
Từ Mạn Mạn nuốt nước bọt, giọng có chút nghẹn khàn:
"Tiên tôn vì sao nhìn ta như vậy?"
Lang Âm tiên tôn nói:
"Hiện tại kiếm không ở trên cổ ngươi, ta xem ngươi giải thích thế nào về bộ dáng chột dạ của mình."
Từ Mạn Mạn khóc không ra nước mắt, vẻ mặt như đưa đám nói:
"Không phải ý đó... Tiên tôn, ta thật sự không nói dối, nếu ta có ác ý với người, đã không cởi bỏ pháp trận thả người ra, người nói có đúng không?"
Lang Âm tiên tôn nhíu mày, dường như cảm thấy những lời này có vài phần thuyết phục. Hắn nâng tay trái lên, dùng sức nắm chặt, cảm nhận được linh lực cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh vào cơ thể, nhanh chóng bù đắp chỗ trống trước đó.
"Hơn nữa ta căn bản không nói dối, là Tiên tôn chính người mất trí nhớ, trái lại còn oan uổng ta." Từ Mạn Mạn lấy tay che mặt, ra vẻ ủy khuất, phản công,
"Hu hu hu... nếu Mạn Mạn còn sống, nhất định sẽ không để ta chịu đựng oan ức không rõ này, bị người khinh nhục, chịu đủ ủy khuất. Mạn Mạn... hu hu hu hu..."
Giọng Từ Mạn Mạn và tình cảm phong phú mà khóc tang cho chính mình, thậm chí còn nặn ra một giọt nước mắt, dư quang lại trộm đánh giá Lang Âm tiên tôn. Chỉ thấy Lang Âm tiên tôn vẻ mặt phức tạp, không cảm xúc nhìn nàng, khiến người đoán không ra trong lòng hắn nghĩ gì.
Từ Mạn Mạn cảm thấy bất lực, Lang Âm tiên tôn này tâm tư thật khó đoán, so với nàng còn không chơi bài theo luật, lãng phí kỹ thuật diễn tuyệt vời của nàng, hắn như người mù kẻ điếc, không cho chút phản ứng nào.
Đổi lại người khác, lúc này nên luống cuống dỗ dành nàng, lập tức xin lỗi nhận sai mới đúng.
Khóc xong rồi sao? Lang Âm tiên tôn đợi một lát mới nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!