Khi Từ Mạn Mạn tìm thấy Lê Khước và Ngao Tu, bọn họ đang ở khu bắc viện đổ nát.
Nàng xoa xoa vầng trán hơi nhức nhối, thở dài nói: "Hai vị có hiềm khích, nhưng Tứ Di Môn vô tội a."
Một xanh một đỏ, hai luồng sáng chói lọi va chạm kịch liệt trên không trung, linh lực tỏa ra thành những vòng dư âm, khiến muôn cây cỏ rạp mình, khuấy động không gian đầy sát khí.
Từ Mạn Mạn biết không thể ngăn cản hai người đánh nhau, nàng liếc xéo Lê Anh đang thờ ơ đứng một bên như chuyện chẳng liên quan, xụ mặt nói: "Tam đệ, tứ đệ còn không mau dừng tay!"
Lê Anh khẽ cười nhạo một tiếng.
Hai bóng người trên không trung khựng lại, cùng nhau hạ xuống đất.
Ngao Tu khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, sắc mặt không tốt, Lê Khước cũng cau mày bước tới.
Từ Mạn Mạn chân thành nói: "Lời ta nói hôm qua các ngươi đều quên rồi sao? Mọi người là người một nhà, nên hòa khí một chút."
"A." Ngao Tu cười nhạt, giọng điệu mỉa mai: "Hôm qua đều là ngươi tự quyết định, bản tôn có từng đồng ý xưng huynh gọi đệ với các ngươi?"
Hắn giữ vững tôn nghiêm và nguyên tắc của Hải Hoàng, không chịu cùng người khác hầu hạ đạo lữ, càng đừng nói đến việc cúi đầu khuất phục trước một kẻ không biết tôn ti như Đế Loan thiếu chủ.
Lê Khước trong lòng cũng bất mãn, phản bác: "Ngươi chỉ là một Kim Đan nhỏ bé, tu vi nông cạn, tuổi cũng nhỏ hơn ta, dựa vào cái gì mà ta phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ?"
Từ Mạn Mạn không giận không hờn, tươi cười ôn hòa nói: "Ta nghe nói Lê Khước thiếu chủ hôm qua răn dạy Hải Hoàng những lời vàng ngọc, thật khiến người khai sáng. Nghe nói nam tử Vũ tộc đức hạnh tốt nhất, hôm qua vừa thấy quả nhiên đúng là như vậy."
Nghe những lời này, sắc mặt Lê Khước dịu đi, khóe môi hơi cong lên, gật đầu nói: "Nam tử Vũ tộc vốn dĩ là mẫu mực của thiên hạ."
Ngao Tu đứng một bên cười lạnh.
Lê Khước trừng mắt giận dữ nhìn hắn.
Từ Mạn Mạn lại nói: "Nghe nói Vũ tộc có câu tổ huấn – Nam lấy đức làm trọng, phu lấy thê làm trời."
Lê Khước ngẩn ra, gật gật đầu: "Xác thực có chuyện này."
"Lại nghe nói, một thê nhiều phu, đó là chuyện bình thường." Từ Mạn Mạn nói.
Lê Khước có một dự cảm chẳng lành, nhíu mày nhìn Từ Mạn Mạn.
Từ Mạn Mạn khẽ cười nói: "Lê Khước thiếu chủ là người có đức hạnh mẫu mực, tự nhiên sẽ không để ý cùng người khác hầu hạ đạo tôn. Huống chi hiện giờ đạo tôn đã tiên, di thể không biết tung tích. Chính ta thân là đạo lữ của nàng, nếu không đồng lòng đối địch, lại còn giết hại lẫn nhau, há chẳng khiến người chết lòng nguội lạnh, kẻ sống khinh thường sao?"
Sắc mặt Lê Khước khó coi, lại không thể nói ra lời phản bác.
"Tuổi ta tuy không thể so sánh với hai vị, nhưng tuổi thọ của Nhân tộc và Yêu tộc khác nhau, há có thể đánh đồng được? Huống chi việc nhập môn xét theo thứ tự trước sau, chưa từng nghe nói đến việc dựa vào tuổi tác hay tu vi. Vũ Hoàng tỷ tỷ, ngài nói có phải không?" Từ Mạn Mạn cười tủm tỉm hỏi.
Lê Anh đang xem náo nhiệt bỗng nhiên bị gọi tên, nàng hơi giật mình, ánh mắt phượng thoáng qua ý cười hài hước, nhếch khóe miệng gật đầu.
"Lê Khước, ngươi tuy vốn là Đế Loan thiếu chủ, thân phận tôn quý, nhưng khi đã vào cửa đạo tôn, ngươi là người của đạo tôn. Đế Loan vốn nổi tiếng là mẫu mực của Vũ tộc, lẽ nào những đức hạnh thường ngày của nam tử Vũ tộc ngươi đều vứt bỏ sao?" Từ Mạn Mạn bi thương thở dài, "Thể diện của đạo tôn sau khi mất không nói, chính Đế Loan cũng sẽ vì vậy mà hổ thẹn.
Đừng nói Vũ tộc khinh thường, ngay cả Thủy tộc cũng sẽ sau lưng giễu cợt."
Từ Mạn Mạn nói đầy ẩn ý, kín đáo liếc nhìn Ngao Tu một cái.
Lê Khước lạnh lùng liếc Ngao Tu, lập tức thẳng lưng, ngạo nghễ nói: "Ta tự nhiên sẽ không làm Đế Loan hổ thẹn."
Từ Mạn Mạn vui mừng cười nói: "Vậy gọi tỷ tỷ đi."
Lê Khước liếc nhìn Lê Anh, Lê Anh quay mặt đi không đáp lại ánh mắt cầu cứu của hắn.
Lê Khước không cam lòng, nhưng không thể nào phản bác được. Từ Mạn Mạn chiếm hết lý lẽ và tình cảm, hắn gần như bị thuyết phục, chỉ là luôn cảm thấy có chút nghẹn khuất, còn có cảm giác bị lừa dối khó hiểu...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!