"Doanh trưởng, ngươi..."
Câm miệng. Thượng Quan Băng Nhi lớn tiếng quát. Thân hình chợt lóe đã chắn trước người Chu Duy Thanh, hướng lão già béo kia cầu xin: "Hô Duyên tiền bối, ngài đừng so đo cùng hắn, đều là chúng ta không đúng. Hai mươi vạn kim tệ thì hai mươi vạn kim tệ.
Ta nơi này có một khối linh ngọc, giá trị cũng khoảng năm vạn kim tệ , trước tiên ta gán cho ngài. Chờ chúng ta sau khi ngưng hình xong lập tức trở về lấy tiền, sau đó quay trở lại chuộc linh ngọc, người xem thế có được không ?"
Vừa nói, nàng từ trên cổ tháo xuống một cái vòng cổ màu hồng, mặt trên có một viên ngọc thạch màu nhũ bạch. Ngọc thạch này tạo hình giống như ngọc Như Ý, tuy rằng không có hào quang, nhưng lại có cảm giác ấm áp mềm mại.
Thượng Quan Băng Nhi trân trọng hai tay cầm ngọc thạch đưa đến cho lão giả béo, vẻ mặt khẩn cầu.
Lão giả béo liếc liếc mắt, từ đáy mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, nhàn nhạt nói: "Nếu khi nãy ngươi lấy ra, ta có thể đáp ứng ngươi, khối linh ngọc này không chỉ đáng giá năm vạn kim tệ, mười vạn cũng đáng . Có nó làm vật gán nợ, ta có thể bán quyển trục ngưng hình cho ngươi.
Nhưng mà, vừa rồi tiểu tử này dám cãi ta, giá của quyển trục ngưng hình Bá Vương Cung đã tăng tới bốn mươi vạn kim tệ, Hô Duyên Ngạo Bác ta nói một là một, hai là hai. Giá này không chỉ là bán cho các ngươi, mà kể cả nếu có người khác đến mua cũng giống nhau lấy giá đó.
Không có bốn mươi vạn kim tệ, các ngươi có thể về được rồi. Quanh đây Ngưng Hình Sư cũng không thiếu, đi mua quyển trục ngưng hình của người khác đi.
"Như vậy cũng được? Chu Duy Thanh trợn mắt há mồm nhìn lão già béo Hô Duyên Ngạo Bác, hắn thuận miệng nói một câu không ngờ thật sự là tăng giá, hơn nữa so với lúc đầu là tăng giá gấp đôi."Doanh trưởng, chúng ta đi.
Ngưng Hình sư cũng không phải chỉ có mình hắn, lão già này quả thực là cục đá dưới nhà cầu mà (hèm, cục đá dưới WC, cái loại WC ở nông thôn ngày xưa í, giờ chắc cũng ít dùng, tóm lại là cục đá đó cực kì sạch sẽ và thơm tho), vừa cứng lại vừa thối, vì cái gì mà buộc phải mua của hắn chứ?
"Chu Duy Thanh một tay kéo Thượng Quan Băng Nhi ra ngoài. Thượng Quan Băng Nhi quay đầu, cả giận nói:"Ngươi thì biết cái gì? Trong Phi Đà thành, chỉ có Hô Duyên tiền bối là Ngưng Hình sư cấp đại sư, tác phẩm của ông ấy, những Ngưng hình sư khác có thể so sánh được sao? Ngươi có nhìn thấy hiệu năng có thể khảm Ý châu kia không?
Chỉ có Ngưng Hình sư từ cấp đại sư trở lên mới chế tạo ra được quyển trục ngưng hình có thể thi triển Ý Thể dung hợp kỹ.Năm mươi vạn kim tệ .
Mắng lão phu cũng phải trả tiền. Tiểu tử, ngươi mắng thêm một câu nữa, thì vĩnh viễn cũng đừng mong từ trong tay ta mua quyển trục ngưng hình nào nữa.
"Hô Duyên Ngạo Bác lạnh lùng nói. Chu Duy Thanh trong mắt bừng bừng lửa giận, hai nắm tay đưa lên trước ngực,"Lão già Hô Duyên, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng có khát khao muốn đánh một ai như bây giờ.
"Hô Duyên Ngạo Bác đột nhiên nhếch mép, cười ha ha,"Rất nhiều kẻ muốn đánh ta, muốn giết ta lại càng không ít. Thế nhưng, chẳng phải lão phu còn sống sờ sờ ra đây sao, cho dù là hoàng đế Phỉ Lệ đế quốc nhìn thấy ta cũng phải nể ta ba phần. Ngươi thì là cái quái gì chứ?
Muốn giết ta, ngươi trước tiên bước qua cửa của Phong vũ đi đã. Hắn là Thượng vị Thể Tông, cửu châu Thể châu sư, toàn bộ đều đã ngưng hình.
Khi nào ngươi có thể đánh thắng được hắn, thì mới có tư cách nói những lời này với ta."
Chu Duy Thanh chấn động, hắn tuy rằng đoán trước người trung niên tên Phong Vũ kia thực lực không thấp, nhưng là không nghĩ tới hắn lại có thể có tu vi Thể châu sư đỉnh phong, cửu châu Thượng vị Thể Tông.
Thượng Quan Băng Nhi mới chỉ ngưng hình một khỏa Thể châu mà đã lợi hại như vậy, vị Thể Tông này cửu châu toàn bộ ngưng hình thì sẽ cường đại hơn tới mức độ nào? Khó trách này lão béo Hô Duyên Ngạo Bác ngạo mạn không sợ hãi như vậy.
Phong Vũ bất đắc dĩ lắc đầu,
"Tiểu huynh đệ, các ngươi nên về đi thôi. Lão già này ấm đầu không biết đạo lý là gì đâu ."
Thượng Quan Băng Nhi lúc này vẻ mặt đã ngây dại đứng thừ người ra ở đó, nàng biết, lần này đi một chuyến chỉ sợ là công cốc.
Chẳng dễ gì mới gặp được một lúc đến ba bộ quyển trục ngưng hình, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, cảm giác khóc không ra nước mắt khiến nàng cũng không còn tâm trí nào trách cứ Chu Duy Thanh .
Một tia lệ khí (hung ác) hiện lên trong mắt Chu Duy Thanh, trong vô thức, khí xoáy trong bốn đại tử huyệt vận chuyển nhanh hơn, tốc độ hấp thu chợt tăng lên gấp đôi, đôi đồng tử nhàn nhạt một màu xám, ở giữa trán hắn, mơ hồ có một chữ Vương màu đen nhạt như ẩn như hiện.
Ý Thể song châu đồng thời ra hiện ra trên cổ tay, Thể châu vẫn như cũ, sáng bóng như băng tuyết bình thường. Nhưng Ý châu của hắn lại sặc sỡ chói mắt.
Lúc ở nơi không có ánh mặt trời, Biến Thạch Miêu Nhãn hiện ra màu đỏ của Hồng bảo thạch bình thường, lúc này trên cổ tay Chu Duy Thanh, Biến Thạch Miêu Nhãn Ý châu lại giống như huyết mâu (con ngươi máu), vết sáng như mắt mèo lóe lên trên bản thể màu đỏ yêu dị.
Quần áo của Thác ấn cung cấp cho thiên châu sư có ống tay áo dài hơn so với bình thường một chút, che hết vị trí cổ tay, tự nhiên cũng che dấu đi Biến Thạch Miêu Nhãn Ý châu trên tay trái Chu Duy Thanh, thế nhưng lúc này ánh sáng Biến Thạch Miêu Nhãn phát ra thật sự là quá mức mãnh liệt , cho nên ánh sáng trong suốt xuyên qua ống tay áo lóe lên.
Hô Duyên Ngạo Bác vốn đang vẻ mặt đầy ngạo khí, khinh khỉnh nhìn Chu Duy Thanh, đột nhiên, vệt sáng mắt mèo chợt lóe lên, làm thần sắc vốn ngạo nghễ của hắn khoảnh khắc đọng lại.
Miêu nhãn Ý châu?
Lão béo hô hấp nhất thời trở nên dồn dập,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!