"Lý Cảnh Lung dặn ngươi không được ra ngoài." Tần Huyên ngồi ngoài cửa đang bóc vỏ một giỏ đậu tương, nói.
Hồng Tuấn cau mày: "Sao thế được! Bọn họ đi đâu rồi? Triệu Tử Long đâu?"
Hồng Tuấn túm Cá chép yêu, bọc lại thật chặt, Cá chép yêu bị giật mình, hỏi: "Muốn đi đâu?"
Hồng Tuấn đến hậu viện, xoay người lên ngựa, không biết phải đi đâu.
Tần Huyên đeo cung tên, đổi áo da, bước đến nói: "Bọn họ đi về phía nam, đến dưới Kỳ Liên sơn, Võ sơn trấn! Hôm nay có rất nhiều người đi, ngay cả đại tướng quân cũng đến!"
"Ngươi…"
Tần Huyên nói: "Cha ta nhiều khi không màng tính mạng cố chấp xông về phía trước. Ta sẽ đi cùng người."
Hồng Tuấn để Tần Huyên cưỡi chung ngựa, Tần Huyên chỉ đường, cả hai chạy đến ngoài thành Lương Châu, ở cổng thành tín sử ra vào liên tục, Trương Hạo đang điểm binh, Tần Huyên cả giận nói: "Các ngươi giờ mới rời thành sao?!"
Hồng Tuấn vội vàng ra hiệu cho Tần Huyên im lặng, lúc này không thể gây chuyện, nhưng Tần Huyên lo lắng cho an nguy phụ thân nàng, liền quên béng, Trương Hạo nhìn thấy Hồng Tuấn, chấn kinh hô lên.
"Chính là hắn!" Trương Hạo quát, "Bắt hắn lại! Nhanh! Cho người đến báo tin cho lão tướng quân!"
Không ít binh sĩ nhận ra Hồng Tuấn, vội vàng đi đóng cổng thành, Hồng Tuấn thấy tình huống biến xấu, vội quát: "Giữ chặt, chúng ta lên!"
Tần Huyên túm chặt lấy Hồng Tuấn, Hồng Tuấn tay trái điều khiển dây cương, tay phải cầm Mạch Đao, hướng phía cổng thành chém xuống! Cổng thành bị chém làm hai nửa, sụp xuống ầm vang một tiếng. Ngay sau đó Hồng Tuấn cưỡi ngựa, phi như tên bay ra ngoài.
"Đuổi theo!" Ca Thư Hàn mặc giáp trụ, mang theo một đội binh mã, giận dữ hét lên: "Đám phá hỏng cổng thành?! Lý Cảnh Lung đâu! Đều bắt về đại lao cho ta."
Hồng Tuấn lại gánh thêm tôi, nhưng bình thường hắn vốn không sợ rắc rối, chỉ lo Lý Cảnh Lung gặp phiền phức, bây giờ đầu têu là Lý Cảnh Lung rồi, còn phải sợ nữa sao!
"Đuổi không kịp đâu!" Hồng Tuấn quay đầu, hô, "Quay về đi! Các ngươi đều lớn tuổi rồi."
Ca Thư Hàn: "…"
Hồng Tuấn từ trước đến này trời đất đều không sợ, Ca Thư Hàn suýt bị mấy lời này chọc đến nộ khí xung thiên, quát: "Đuổi theo cho ta, bắt được hắn mới thôi."
Con ngựa Hồng Tuấn cưỡi là thần tuấn, dù có chở hai người nhưng cũng chỉ bằng một kỵ binh mặc giáp nặng, bốn vó vung lên như cuồng phong hướng phía nam phi tới.
Cùng lúc, Lý Cảnh Lung và Tần Lượng vừa đi qua một nơi gọi là Quách Nguyên tiểu trấn, phía sau có hơi hai trăm binh sĩ, đến giữa trưa, tiểu trấn đông nghịt bách tính chạy đến lánh nạn, mà ở đây cách Võ sơn đến sáu mươi dặm.
Lý Cảnh Lung vội xuống ngựa hỏi han: "Tình hình Võ sơn thế nào rồi?"
Hai trấn Võ sơn, An sơn, đêm qua bị cướp, giống tình trạng bốn thành tái ngoại y hệt.
Dân chúng nháo nhào kêu khóc, đều từ hai trấn này trốn đến, Lý Cảnh Lung nghe vậy thầm cảm ơn trời đất, đầu hắn có thể giữ lại rồi.
"Đám người tấn công thôn các ngươi hình dáng ra sao?" Lý Cảnh Lung lo lắng hỏi.
Một tên lỗ mãng hô lớn: "Ta không biết! Trời tối om! Không nhìn thấy cái gì cả!"
Lý Cảnh Lung: "…"
"Việc này…" Tần Lượng lúng túng, "Trưởng sử không bằng chúng ta chịu khó một chút, đến Võ sơn nhìn xem?"
Lý Cảnh Lung suýt chút nữa bị tên lỗ mãng kia chọc giận hộc máu, đột nhiên có mấy con quạ bay qua, khàn giọng kêu lên.
Lý Cảnh Lung nhảy mấy bước lên nóc nhà, nhìn về hướng nam.
Lại có người dân dẫn cả nhà theo, kể cho đám Tần Lượng chuyện đêm qua có Lang Thần hiện thân thế nào, cứu cả nhà lớn bé bọn họ ra sao, còn có không ít người trong thôn lập đàn tế trong rừng, tế bái Lang Thần thương xót bá tính đã ra tay cứu giúp. Tần Lượng còn chưa nghe rõ, đã gọi với lên: "Lý trưởng sử, bây giờ đi sao?"
Gió lạnh nổi lên, Lý Cảnh Lung nhảy xuống, nói, "Mau quay lại! Tất cả rút lui! Bách tính mau trốn vào trong hầm ngầm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!