Phía sau cửa là một hậu viện, nhìn qua giống sân sau của một nhà dân. Trong hoa viên có một hồ sen, bên hồ sen là một cây hoa quế đang tỏa hương. Mặc dù trời vẫn tí tách mưa, lại mang đến chốn nhân gian này một cảm giác thanh nhã. Hồng Tuấn nâng nam nhân kia, đi vào hành lang gấp khúc. Nhìn trái nhìn phải thầm nghĩ: nơi đây thật đẹp.
Tòa nhà có hai tầng, từ tầng trên truyền xuống tiếng của nữ hài. Hồng Tuấn quả thực đã mệt sắp chết, đuổi theo Ngao Ngư kia một đêm, rồi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chi bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, liền đặt mông ngồi xuống, tựa vào hành lang mà thở.
Đúng lúc này, thiếu nữ mặc một thân xiêm y vàng nhạt, trong tay cầm một vòng hoa quế, đi dọc hành lang, liền va vào Hồng Tuấn.
Chỉ nhìn thấy Hồng Tuấn đang kiệt sức, ngồi dưới đất thở dốc, bên cạnh là một nam nhân, sau lưng một đầu cá chép lộ ra, cái miệng đang ngáp ngáp.
Thiếu nữ: "…"
Hồng Tuấn vẻ mặt mờ mịt, quay đầu cùng nàng đối mặt.
Thiếu nữ gần như sắp hô hoán lên, Hồng Tuấn vội vàng ra hiệu, nàng kịp thời dừng lại, hắn xoay người đứng lên, hướng thiếu nữ kia vái chào.
Sau một đêm mưa to, vết bẩn trên mặt Hồng Tuấn được gột rửa sạch sẽ. Làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, quả thực là tuấn mỹ đến kinh thiên động địa. Chính là vừa ngẩng đầu lên, thiếu nữ kia vừa nhìn thấy, một lát sau vẫn chưa khôi phục tinh thần.
Hồng Tuấn nói: "Có thể cho ta nghỉ ngơi ở đây chốc lát được không?"
Thân phụ Hồng Tuấn năm đó tung hoành tam giới, đã nhận thứ hai không ai dám tranh hạng nhất, đệ nhất mỹ nam tử Khổng Tước Đại Minh Vương. Có một lần hắn lộ diện liền kích động đến Thiên Nữ tán hoa. Năm trăm năm trước yêu tộc vì mê muội nhan sắc đó, chen lấn xô đẩy nhau mà dẫn đến một thảm kịch dẫm đạp quy mô lớn.
Chỉ tiếc phụ thân mất sớm, Hồng Tuấn không được đi theo Khổng Tuyên mà lớn lên, bị Trọng Minh nuôi thả mười hai năm. Thường ở trước suối sau núi nghịch ngợm, ban ngày phơi nắng, ban đêm dầm mưa, ba lần năm lượt còn bị hun khói. Dãi nắng dầm mưa tàn phá nhan sắc không ít, nhưng Hồng Tuấn vẫn kế thừa dung nhan của phụ thân, môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn, cùng với độ tuổi thiếu niên khí chất trong sáng, ai gặp cũng phải kinh ngạc.
"Ngươi… người này là như nào?" Thiếu nữ dời ánh mắt về võ tướng đang nằm hôn mê bất tỉnh bên cạnh Hồng Tuấn, "Nha" một tiếng, nói, "Đây không phải là Cảnh Lung tướng quân sao?!"
"Tướng quân là cái gì?" Hồng Tuấn vẻ mặt mờ mịt.
"Làm gì đó!" Từ hàng lang nối đến tây lầu, có một giọng nữ không vui vẻ truyền đến, "Nha đầu Tang Nhi đang phải không? Ngươi có mang đai lưng đến không?"
Thiếu nữ được gọi Tang Nhi kia vội hướng Hồng Tuấn thủ thế, nói: "Mọi người còn đang ngủ, đừng lên tiếng, mau theo ta."
Hồng Tuấn đứng dậy ôm tên "Cảnh Lung tướng quân" kia cùng thiếu nữ lên lầu. Hai chân võ tướng trên bậc thang gỗ lôi đến lôi đi phát ra tiếng động. Hồng Tuấn mới nhớ còn giày sắt chưa tháo, vội đem đôi giày kia cởi bỏ, ôm hắn vào trong phòng. Để hắn nằm trên tháp, dỡ hành trang xuống, đặt trên bàn.
"Làm thế nào đây?" Hồng Tuấn lẩm bẩm.
"Con cá này là của ngươi sao?" Tang Nhi tỉ mỉ nhìn con cá chép trên bàn, mang cá của Triệu Tử Long vẫn còn phập phồng.
Hồng Tuấn gật đầu, võ tướng kia một thân mặc đồ lót trắng. Hồng Tuấn vươn tay chạm đến thiết bài bên hông, trên ghi "Đại Đường Long Võ quân Lý Cảnh Lung". Nhìn cũng không hiểu gì, tiện tay ném lên bàn, lại nhặt thanh kiếm đã xuyên thủng Ngũ sắc thần quang, đập vỡ mặt dây chuyền lên xem xét một hồi. Chỉ thấy kiếm kia thập phần cổ xưa mà đơn giản, lại rất nặng, trên kiếm khắc dày đặc các chữ tiểu triện.
Hồng Tuấn nhìn đến tột cùng cũng không biết, lại cởi bỏ nốt quần áo trên người Lý Cảnh Lung, lộ ra khuôn ngực trần cường tráng. Lý Cảnh Lung dáng người thon dài, cơ ngực, cơ bụng từng khối rõ nét, hai mày kiếm đen như mực, ngũ quan thâm trầm, mũi cao thẳng, khóe miệng hơi cong lên.
Tâm Đăng nằm trong Nhiên đăng… Hồng Tuấn nhớ lại mặt dây chuyền đã bị đánh nát kia, lại hồi tưởng dặn dò của Thanh Hùng, chỉ cần bóp nát viên thủy tinh, Tâm Đăng sẽ tự nhiên nhập thể. Lúc ấy có chính mình cùng hắn ở đấy, nếu hợp lý mà nói, Tâm Đăng không nhập vào cơ thể hắn thì cũng là nhập vào cơ thể mình.
Thế mà bản thân không cảm giác cái gì khác lạ, còn hắn thì hôn mê như vậy. Không bình thường chút nào, theo lý thuyết ngất đi thì giờ cũng nên tỉnh rồi… Liệu có phải do Tâm Đăng gây ra không?
Hồng Tuấn đến tột cùng không biết đạo quang kia có tác dụng gì. Ghé tai áp sát vào lồng ngực Lý Cảnh Lung, nghe nhịp tim của hắn, quay lại thì thấy Tang Nhi đang kinh ngạc nhìn mình.
"Có thể để bọn ta ở riêng một lúc được không?" Hồng Tuấn hỏi
Tang nhi vẻ mặt quái dị, gật gật đầu, nói: "Cảnh Lung tướng quân có phải bị thương không? Ta đi gọi thầy thuốc cho hắn."
"Thầy thuốc là cái gì?" Hồng Tuấn theo bản năng nói, "Không không, không cần."
"Ta đi chuẩn bị cho hắn ít nước." Tang Nhi vừa nói liền đi ra khỏi phòng.
Hồng Tuấn lập tức túm lấy Cá chép yêu, lo lắng gọi: "Triệu Tử Long! Mau tỉnh lại!"
"Thầy thuốc chính là thầy thuốc, cứu người chữa bệnh." Cá chép yêu đã sớm tỉnh, "Đây là chỗ nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
Hồng Tuấn trong đầu đầy vấn đề, đem mọi sự nói hết, một người một cá ngồi đối diện nhau một khắc. Cá chép yêu kia hét lớn: "Oa a a a —— Ngươi gây họa rồi! Ngươi xong rồi! Làm thế nào bây giờ?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!