"Đợi một chút." Hồng Tuấn vội vàng ra hiệu cho Dương Ngọc Hoàn, "Để ta nghĩ lại đã."
Hắn chỉ không giỏi đoán lòng người, nhưng không ngu ngốc, suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện liền từ từ hiểu rõ. Quắc Quốc phu nhân gọi Ngọc Tảo Vân… Muội muội… Có lẽ là một hồ yêu khác, chính là bạch hồ mà Dương Ngọc Hoàn đã thấy.
Ô Khởi Vũ, Ngọc Tảo Vân chính là hai tỷ muội! Trong chốc lát Hồng Tuấn đã nắm được mấu chốt, Ô Khởi Vũ ban đầu cướp đoạt thân thể Quắc Quốc phu nhân, sau đó để Ngọc Tảo Vân chiếm thân thể Dương Ngọc Hoàn… Hồ yêu dùng hấp hồn chi thuật, đem hồn phách các thư sinh giam cầm trong cơ thể, lại lợi dụng điểm này biến hóa thay thế thí sinh.
Nhưng Khổng Tuyên dường như biết mục tiêu của Ngọc Tảo Vân là Dương Ngọc Hoàn, nên đã giúp đỡ nàng tránh được kiếp nạn này. Hồng Tuấn dường như thấy được đêm đó Ngọc Tảo Vân đến hấp thụ tinh khí của Dương Ngọc Hoàn, lại bị ấn chú vẽ trên lưng nàng phản kích, hủy đi yêu lực.
"Phù chú như nào?" Hồng Tuấn hỏi, "Người còn nhớ không?"
Dương Ngọc Hoàn chần chờ một lát, dò xét Hồng Tuấn rồi lắc đầu. Năm đó vẽ ở trên lưng nàng, Dương Ngọc Hoàn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.
Nhưng Ô Khởi Vũ đưa Dương Ngọc Hoàn lên Quan Tinh đài, chuyện lúc đó là có ý gì? Trái tim Hồng Tuấn loạn cào cào, không chừng Ngọc Tảo Vân còn chưa chết! Lúc này vẫn đang ở trong cơ thể Dương Ngọc Hoàn. Nếu là như vậy, phụ thân chỉ phong ấn hồ yêu, chứ không giết chết nàng ta?
"Để ta kiểm tra lại." Hồng Tuấn không nói hai lời, lần thứ ba chạm vào mạch môn Dương Ngọc Hoàn.
Dương Ngọc Hoàn để mặc Hồng Tuấn, nói tiếp: "Lần ấy, cuối cùng Khổng đại phu chế thuốc, để ta uống mới từ từ khá hơn."
"Về sau vẫn còn uống thuốc sao?" Hồng Tuấn lại hỏi.
Dương Ngọc Hoàn mỉm cười một cái, đáp: "Triệt để trị tận gốc."
Hồng Tuấn kiểm tra lần cuối, không phát hiện được gì nữa. Chí ít thì có một việc có thể khẳng định, hồ yêu không biết khi đoạt hồn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tóm lại hiện tại không có yêu lực gì lưu lại.
"Chúc mừng người." Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, quyết định không nói hết cho Dương Ngọc Hoàn, "Ô Khởi Vũ vốn định cướp thân thể người, nhưng có sai sót nên bà ta thất bại. Ta nghĩ là đúng thời điểm người bị bệnh năm đó."
Dương Ngọc Hoàn nói: "Cho nên nàng giả làm tỷ tỷ ta vài chục năm liền? Khó trách, khi còn bé đại tỷ không thích ta, nhưng sau khi ta ốm bệnh, nàng liền đối xử với ta rất tốt. Những năm gần đây, nàng đúng là…. Nhưng vốn là yêu quái, sao lại quan tâm ta như vậy?"
Hồng Tuấn nhìn Dương Ngọc Hoàn một lát, rồi nói, "Có lẽ bà ta thực sự mong muốn có một muội muội chăng?"
Dương Ngọc Hoàn mắt ngập nước, trầm mặc thật lâu, sau đó nước mắt tí tách chảy xuống, chua xót nghẹn ngào lên tiếng, "Ta không dám khóc, đại tỷ đúng là yêu quái hại nước hại dân. Bệ hạ dù khai ân không truy cứu Dương gia, nhưng trong mắt ta, dù là yêu hay người, nàng vẫn là đại tỷ của ta, ngươi hiểu không?"
Hồng Tuấn không ngờ Dương Ngọc Hoàn lại khóc, hiểu rõ nàng đang đau khổ, tuy Quắc Quốc phu nhân là hồ yêu, nhưng với nàng chính là người thân. Mất đi người thân làm sao không đau lòng? Nhưng nàng không dám nói cũng không dám biểu hiện gì trước mặt Lý Long Cơ.
Tay áo Hồng Tuấn còn mang theo mùi cá, giơ đến trước mặt Dương Ngọc Hoàn, Dương Ngọc Hoàn miễn cưỡng lau lau. Hồng Tuấn yên lặng ngồi cạnh nàng, không nói một lời.
"Ta hát một bài cho người nha?" Hồng Tuấn nói.
Dương Ngọc Hoàn không trả lời, Hồng Tuấn thấp giọng hát: "Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh…"
Ngày đó nghe qua Lý Quy Niên hát xướng, hắn học được bài này, giờ phút này thiếu niên thấp giọng hát lên, tuy không có nhạc, nhưng vẫn mang theo ý vị dịu dàng an ủi lòng người.
Trời đầy sao sáng, gió đêm rét lạnh, Lý Long Cơ cùng Lý Cảnh Lung đi dạo ở giáo trường. Lý Cảnh Lung khí huyết phương cương, không sợ hàn khí, nhưng Lý Long Cơ đã già, Lý Cảnh Lung sợ mấy ngày vất vả, lại gặp gió lạnh, sợ hoàng đế bị phong hàn, nên đề nghị về điện chờ, Lý Long Cơ lại bảo không sao.
"Trẫm khi cỡ tuổi ngươi, cả ngày giấu tài, trong cung được nghe không ít lời đồn đại. Bây giờ nhớ ra, rất giống mấy thứ ngươi phải chịu vài năm trước."
Lý Cảnh Lung từng nghe qua, khi Võ hậu còn tại vị, Lý Long Cơ vì bảo vệ chính mình, cả ngày nghịch ngợm, thể hiện một bộ dáng bùn nhão không trát được tường, mới sống được đến lúc lật đổ đám người Thượng Quan Uyển Nhi. Thầm nghĩ người là giấu tài còn ta thực sự là xui xẻo.
"Nhưng đời người, dù là vàng ngọc bị che giấu cũng sẽ có một ngày nào đó sẽ lại sáng rực chói lòa." Lý Long Cơ còn nói, "Điểm này ngươi rất giống trẫm."
Lý Cảnh Lung vội nói không dám, đáp: "Nếu không có huynh đệ Khu ma ti liều chết hàng yêu, thần bây giờ cũng chỉ là kẻ mãng phu mà thôi."
Lý Long Cơ liền cười, vỗ vai Lý Cảnh Lung rất có hàm súc mà nói: "Nhưng khi ngươi đã chọn con đường này, từ nay về sau có lẽ không khá hơn. Mặc dù có thể hơi tàn nhẫn nhưng các ngươi dưới trướng Hanh nhi, có lẽ mãi mãi sẽ không có ngày được lộ diện."
Lý Cảnh Lung nghe câu nói "Mong thanh kiếm sắc bén này vĩnh viễn không cần ra khỏi vỏ." của Lý Hanh, đã hiểu rõ. Sức mạnh của Khu ma ti là một thanh kiếm hai lưỡi, có thể bảo vệ Đại Đường, nhưng nếu phản loạn, cũng sẽ khiến căn cơ quốc gia chao đảo, dẫn đến sinh linh đồ thán. Bây giờ nghe Lý Long Cơ nhắc lại, lời ấy chính là cảnh báo.
Theo lý thuyết, để Khu ma ti không uy hiếp được triều đình, bọn hắn phải tuyệt đối độc lập, không tham gia chính trị, không kết nạp đảng phái, không có công danh, không được thảo luận bất cứ chính sự nào, dù là đại thần trong triều cũng không được biết rõ về Khu ma ti.
Ý tứ Lý Long Cơ hết sức rõ ràng, từ nay về sau, các ngươi đừng hy vọng thăng quan tiến chức, chiếu cáo thiên hạ luận công ban thưởng, quan hệ với đại thần triều đình, tham dự triều chính, chỉ được nghe mệnh lệnh của Thái tử. Phải biết khiêm tốn, không được đứng đầu gió, nếu không khi đạt được sùng bái của bách tính, uy vọng ngày càng lớn, phiền phức sẽ càng nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!