Chương 37: Hữu bị nhi lai

Trong hậu điện cung Hưng Khánh, Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung bị chèn đến xương cốt toàn thân đều đau nhức, lục phủ ngũ tạng như muốn nôn ra. Hồng Tuấn muốn vung đao nhưng hoàn toàn bất lực.

"Trưởng sử…"

"Chờ…" Lý Cảnh Lung khó nhọc nói, "Ngươi nhìn xem… Biển máu này… Có sinh mệnh…"

"Ta bị chèn muốn nôn rồi!" Hồng Tuấn không cách nào tập trung được, thống khổ nói.

Lý Cảnh Lung vận lực Tâm Đăng, chiếu vào biển máu, Tâm Đăng chiếu rọi khu vực máu tươi kia thì màu sẽ nhạt dần, mà khu vực khác màu lại đậm hơn.

Hắn không thể nào phán đoán được đây là do chiếu sáng tàn ảnh, hay là biển màu này thực sự e ngại Tâm Đăng…

"Sau đó ngươi tập trung toàn bộ khí lực, đem Ngũ Sắc Thần Quang phá khai ra…" Lý Cảnh Lung đứt quãng nói.

Hồng Tuấn thở một hơi cuối cùng trong phổi ra, sắc mặt Lý Cảnh Lung giờ đã tím xanh lại, hai mắt mơ hồ, lồng ngực hai người dính sát vào một chỗ. Biển máu vẫn không ngừng chèn ép Ngũ Sắc Thần Quang.

Lý Cảnh Lung: "Chuẩn bị… chưa?"

Hồng Tuấn đã nói không ra hơi, bọn hắn bị chèn trong một không gian cực kỳ chật hẹp, mà Lý Cảnh Lức dốc hết sức lực, hít sâu một hơi, lồng ngực bắt đầu nở rộ hào quang.

Khi ánh sáng của Tâm Đăng chiếu đến đâu màu sắc trong biển máu như biến hóa khác thường, mỗi lần tia sáng rọi đến, khối đậm màu kia liền lập tức rút đi. Lý Cảnh Lung vận lực đến hai bàn tay, hai tay phát ra bạch quang từ hai hướng chiếu vào huyết hải, hào quang mở rộng, khối đậm màu kia chầm chậm tụ lại, tránh né bạch quang mà dồn lại một chỗ phía sau Lý Cảnh Lung.

"Ngay lúc này!" Lý Cảnh Lung hét lớn một tiếng.

Hồng Tuấn phóng xuất toàn bộ sức mạnh, đem Ngũ Sắc Thần Quang đẩy mạnh ra!

Thời khắc này, trong biển máu ánh sáng bắn ra bốn phía, ánh sáng rực rỡ như khi Bàn Cổ trong một mảnh hỗn độn chống ra trời đất, mạnh mẽ đẩy biển máu mở ra một không gian! Nhưng pháp lực của Hồng Tuấn không còn nhiều, chỉ cố gắng chống lên được vài thước, liền cảm nhận được biển máu kia phản công, lại muốn đè nát hắn.

Ngay lúc thần quang đang cố gắng chống chọi, Lý Cảnh Lung rút Trí Tuệ Kiếm sau lưng, đem Hồng Tuấn đẩy ngược ra sau, mượn lực xông ra ngoài Ngũ Sắc Thần Quang. Trí tuệ Kiếm trong tay hướng thẳng khu vực đậm màu kia đâm vào!

Trí Tuệ Kiếm bộc phát cường quang, trong biển máu khói đen ầm vang mãnh liệt, khu vực đậm màu kia bị đâm trúng, toàn bộ biển máu sôi trào, lại "Ầm" một tiếng sụp xuống.

Hồng Tuấn bị quẳng xuống mặt đất, ho ra một ngụm máu tanh, giãy dụa xong đã thấy Lý Cảnh Lung hai tay cầm Trí Tuệ Kiếm, bên trên khói đen còn vương vít lại bị cường quang thiêu đốt không sót lại chút nào.

Trong làn khói phát ra tiếng kêu rên đau đớn, như thả ra linh hồn nào đó bị bắt nhốt. Ngay sau đó, biển máu mất đi hình dạng, hướng bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới.

Hồng Tuấn lảo đảo đứng dậy, liên tục hít thở. Lý Cảnh Lung loạng choạng như sắp ngã, đưa tay tóm lấy cánh tay Hồng Tuấn, đỡ hắn đứng dậy.

"Đi!" Lý Cảnh Lung quay đầu nói, "Nhất định ngay tại phía bên này!"

Trên Quan Tinh đài, trời u ám, nhưng mưa đã tạnh.

Dương Ngọc Hoàn nằm giữa Quan Tinh đài, hôn mê bất tỉnh, Thất vĩ yêu hồ cúi đầu, miệng phát ra ánh sáng trắng bao bọc toàn thân Dương Ngọc Hoàn.

Hồng Tuấn cầm Mạch Đao, từng bước từng bước đi lên Quan Tinh đài.

Thất vĩ yêu hồ sau khi bị chặt đứt một đuôi, vết thương chưa khép lại, máu vẫn còn rỉ ra. Nó cùng Dương Ngọc Hoàn dường như có một loại kết nối kỳ lạ nào đó. Khi tới gần, Hồng Tuấn phát hiện ra, bạch quang đúng là từ trong cơ thể Dương Ngọc Hoàn cuồn cuộn bắn về phía miệng hồ yêu, cũng bao phủ toàn thân hồ yêu, tụ lại thành một cột ánh sáng, xông thẳng lên tận trời!

"Hồ yêu, buông nàng ra." Hồng Tuấn xách ngược Mạch Đao, trầm giọng nói.

Hồ yêu lúc này mới phát hiện ra Hồng Tuấn tới gần, quay đầu gào thét, đánh về phía Hồng Tuấn. Hồng Tuấn lập tức mở Ngũ Sắc Thần Quang.

Cùng lúc đó, Lý Cảnh Lung cũng trèo lên Quan Tinh đài, ẩn thân sau lan can, cầm Trí Tuệ Kiếm quan sát nhất cử nhất động của hồ yêu.

"Ngươi đã giết hài nhi của ta?" Hồ yêu run rẩy nói.

"Biển máu kia là con ngươi sao?" Hồng Tuấn chậm rãi nói, "Đã bị ta tiêu diệt."

Hồ yêu toàn thân lông mao dựng đứng, run giọng, "Được thôi, nhi tử của Khổng Tuyên, chắc hẳn ngươi là vì ba con súc sinh kia mà đến. Ngươi là nghiệt chủng của ai, đã không còn quan trọng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!