Chương 30: Địa để tầm tung

Lúc này màn đêm buông xuống, Lý Cảnh Lung đề nghị: "Chúng ta ở đây từ từ quan sát." Vì thế nhóm lửa, đưa cho Hồng Tuấn ít lương khô, Hồng Tuấn một ngày không có khẩu vị, ủ rũ, uống có chút nước suối liền nằm xuống.

"Đã vất vả rồi." Lý Cảnh Lung nói, "Vụ án này xác nhận có yêu quái, phá xong lại đi chơi được không?"

Hồng Tuấn nằm ở mặt cỏ, nghiêng đầu nhìn Lý Cảnh Lung, hỏi: "Ta trên đường xuống núi đến Trường An, đều ngủ như vậy đã quen rồi. Nhưng làm thế nào mà ngươi nhìn ra được."

Lý Cảnh Lung suy nghĩ rồi nói, "Một bảo tiêu, đột nhiên giết hết người của thương đội, ngay trước ngày đến Trường An, xong lại tự sát, ngươi không thấy bất hợp lý sao?"

Hồng Tuấn "Ừm" một tiếng, "Nhưng yêu quái không tự xuống tay giết người, hắn đến đây làm gì?"

Lý Cảnh Lung đáp: "Có lẽ đây là manh mối mấu chốt."

Hồng Tuấn chăm chú suy nghĩ, mà nghĩ mãi không ra, Lý Cảnh Lung nói: "Trở về bàn luận với mọi người có lẽ sẽ có kết luận rõ ràng hơn. Đang lúc cao hứng, ngươi muốn đi đâu chơi?"

"Ta không đi Bình Khang phường nữa." Hồng Tuấn thuận miệng đáp.

"Lần trước ngăn cản ngươi, cảm thấy vô vị sao?" Lý Cảnh Lung thản nhiên nói.

Hồng Tuấn không biết tại sao lại nhớ tới lời nói của Cá chép yêu. Đi theo Lý Cảnh Lung, hắn hiểu cách ăn, cách chơi, mỗi ngày đều có chuyện mới, như vậy càng ngày càng vui vẻ hơn.

Lý Cảnh Lung: "?"

Hồng Tuấn đột nhiên chỉ lên bầu trời mùa thu đầy sao, nói: "Trưởng sử, ngươi xem sao trời kìa, thật đẹp."

Lý Cảnh Lung "ừm" rồi cũng nằm xuống, hai người cùng nằm ngắm sao.

"Ta không thích Tần Ngũ." Lý Cảnh Lung nói, "Có phải ngươi ăn chút dấm rồi không?"

Hồng Tuấn vừa bị hỏi như vậy, tim như vọt lên cuống họng, lúng túng: "Không…có!"

"Ngươi thấy ta lo lắng cho hắn." Lý Cảnh Lung nghiêm trang nói, "Trong lòng không có cảm giác gì sao?"

Hồng Tuấn lập tức xoay người, nằm nghiêng, không trả lời.

Lý Cảnh Lung còn nói, "Ta với hắn từng là bạn tốt, chỉ không đành lòng nhìn hắn rơi vào tình cảnh hiện giờ…" Nói xong lại nhìn lên trời, xuất thần nói: "Mặc dù mới quen biết ngươi chưa đến một tháng, nhưng lời nói cử chỉ hẳn là xuất phát từ tiên gia. Đối nhân xử thế, rõ ràng là trong sáng hơn nhiều, sao có thể so sánh với người trần mắt thịt?"

Hồng Tuấn nghe được Lý Cảnh Lung khen ngợi, nhất thời mở cờ trong bụng, xoay người lại, nhìn hắn, nói: "Vậy sao? Ngươi khen khiến ta thật vui!"

Lý Cảnh Lung vui vẻ nói, "Coi như là ta dỗ ngươi đi."

Hồng Tuấn cảm thấy hơi mệt, mơ màng nói: "Đôi lúc ta nghĩ về Đỗ Hàn Thanh, Tiểu Ngũ, liền nghĩ rằng, nếu ta không ở Diệu… nếu ta không được sinh ra trong nhà. Có lẽ ta sẽ không làm được như bọn họ. Cho nên là ta may mắn, đầu thai đúng chỗ thôi…"

"Không đến mức như vậy đâu." Lý Cảnh Lung nói, "Mỗi người đều có bản tính riêng, có người chẳng sợ sinh ra trong nghèo khổ mà thất vọng, cũng khinh thường mà làm được nhiều việc. Ngày đó ngươi nói, ngươi thích trưởng sử…"

Hồng Tuấn "Ừm", mí mắp sụp xuống, nằm úp lại, không nghe được hết câu nói của Lý Cảnh Lung nữa. Lý Cảnh Lung không ngờ, đang định nói đã thấy Hồng Tuấn ngủ lăn quay rồi! Vươn tay lắc Hồng Tuấn, gọi một tiếng, không thấy trả lời, đành từ bò.

Lửa trại tàn dần, thế gian chìm trong bóng đêm.

Bỗng nhiên Hồng Tuấn bừng tỉnh, quát to một tiếng, cảm giác vẫn có áo đắp trên người, còn chưa kịp giãy dụa, đã bị Lý Cảnh Lung vươn tay, giữ chặt.

Lý Cảnh Lung không biết dịch lại từ bao giờ, nằm cạnh hắn, hai người đắp ngoại bào của hắn, nằm chung một chỗ.

"Lại nằm mơ sao?" Lý Cảnh Lung hỏi, "Sao lúc nào cũng thấy ác mộng vậy?"

Hồng Tuấn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Mơ thấy yêu quái giết… giết người."

Hắn mơ thấy giữa ban ngày chứng kiến cỗ thi thể kia tránh ở sau tảng đá không ngừng run rẩy, có một đám sương mù đen tiến đến, vươn tay, máu tươi đầy đất dường như hóa thành côn trùng có sinh mệnh bay lượn, cuối cùng hội tụ lại trong tay hắn.

"Đừng sợ." Lý Cảnh Lung thấp giọng, "Có phải ngươi mẫn cảm với oán khí không? Hôm nay đã định hỏi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!