Lý Cảnh Lung dẫn theo Hồng Tuấn rời khỏi Thập Lý Hà Hán, hai người đứng giữa lòng sông cạn, đột nhiên Hồng Tuấn nghĩ tới một việc, nói: "Cảnh Lung, nếu ta mang cả Thiên Cơ liên vào mộng cảnh, cha ta chặt đứt nói, vậy hiện thực có phải sẽ…"
"Không được." Lý Cảnh lung nói, "Mộng cảnh không thể thay đổi mọi chuyện đã xảy ra."
"Nhưng lần trước làm thế nào huynh làm được?" Hồng Tuấn kinh ngạc nói.
Lý Cảnh Lung nói: "Bởi vì Côn Thần đã thay đổi quỹ tích số mệnh, khiến ta quay về, định đoạt toàn bộ nhân quả."
Lý Cảnh Lung giải thích suy đoán của hắn và Cừu Vĩnh Tư cho Hồng Tuấn một lần, Hồng Tuấn càng nghe càng loạn, cuối cùng nói: "Không hiểu gì cả."
Lý Cảnh Lung bỗng nhiên cười to, Hồng Tuấn thẹn quá hóa giận, tức nổ phổi nói: "Huynh cười cái gì?"
"Lúc ta giải thích." Lý Cảnh Lung cười hồi lâu mới ngừng lại, nói: "Nghĩ nói lại cho em, nhất định em sẽ nói ba chữ: "Không hiểu gì cả"."
Hồng Tuấn lo lắng: "Huynh còn cười? Đánh trận làm thế nào đây?"
Lý Cảnh Lung nói: "Mặc dù không thay đổi được sự thật, nhưng chúng ta có thể cải biến "nguyên nhân", bởi vì ta ở tương lai trở về, thay đổi "nguyên nhân", trên chặng đường này cũng đã thể hiện ra đôi chút."
Hồng Tuấn: "
"Nguyên nhân" nào?"
Lý Cảnh Lung nói: "Trí Tuệ Kiếm."
"Trí Tuệ kiếm ở đâu?" Hồng Tuấn lại hỏi.
"Hiện giờ không thể nói." Lý Cảnh Lung đáp, "Vì em không được biết, chúng ta không thay đổi được quá khứ, cũng không thay đổi được hiện tại, nhưng tương lai gần, chỉ cần ta quay về, ấn định nhân quả, Thiên Cơ liên sẽ mở ra được."
Hồng Tuấn nói: "Nhưng huynh nói Thiên Cơ liên không thể cởi bỏ!"
"Đó là quá khứ và hiện tại." Lý Cảnh Lung nói, "Không có nghĩa tương lai cũng vậy!"
Hồng Tuấn từ bỏ ý định làm rõ mọi chuyện, đành nói: "Được rồi, nghe huynh, ta tin huynh. Như vậy…"
Lý Cảnh Lung nắm tay Hồng Tuấn, nhìn thẳng hắn.
"Huynh phải về đi." Hồng Tuấn nói.
"Em không còn lời nào khác nói với ta sao?" Lý Cảnh Lung lại nói.
Hồng Tuấn ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý Cảnh Lung, bọn họ như lần đầu gặp gỡ, đối mặt nhìn nhau.
"Này chàng Trọng Tử, đừng có vượt tường[1]." Hồng Tuấn lẩm bẩm nói.
"Có hối hận không?" Lý Cảnh Lung thấp giọng nói: "Tròn mười sáu năm, dường như mới chỉ hôm qua."
Một khắc này, cảm xúc trong lòng Hồng Tuấn như dòng nước lũ, phá tan mọi phòng bị, hắn vươn tay, ôm cổ Lý Cảnh Lung, môi lưỡi triền miên. Lý Cảnh Lung không ngờ Hồng Tuấn sẽ dùng cách như vậy đáp lại hắn, lúc này ôm chặt hắn, hôn hắn, để hắn nằm xuống dưới gầm cầu, trong lòng sông cạn.
"Tộc bọn em, gọi đây là gì…" Lý Cảnh Lung không kìm nén được, vừa thở hổn hển vừa cởi ngoại bào.
Hồng Tuấn nhắm hai mắt, khóe miệng vương ý cười, nói: "Long xà gọi là "giao hợp", chim chóc gọi là "náo xuân"." Ngay sau đó hắn hơi cau mày, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của Lý Cảnh Lung và sự xâm chiếm mạnh mẽ ấy.
"Triều Vân! Ngươi lùi ra một chút." Lý Cảnh Lung cất giọng.
"Ta không nhìn!" Triều Vân ngồi trên một cái đôn cạnh cầu, nhìn về vầng trăng nơi chân trời, "Ta biết các ngươi không thích bị nhìn thấy."
Hồng Tuấn ôm chặt lấy bả vai trần, chằng chịt vết thương của Lý Cảnh Lung, hắn còn nhớ rõ lần đầu nhìn thấy thân thể Lý Cảnh Lung, đường cong cơ bắp rõ ràng, da thịt trắng nõn, bây giờ vết thương chồng chất, cứ một vết lại một vết sẹo, dường như đều vì hắn mà lưu lại.
Ngón tay hắn lướt qua lưng, cổ Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nhíu mày nhìn hắn, động tác dịu dàng như sợ ức hiếp Hồng Tuấn vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!