Lý Cảnh Lung đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bước nhanh đến tiền sảnh, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm trong tay bức tượng Bất Động Minh Vương. Bất Động Minh Vương nghiêm trang như đang canh chừng cả thiên hạ, thanh kiếm trong tay với thanh kiếm bằng thép đen của Lý Cảnh Lung giống nhau như đúc.
"Đây là hàng yêu phục ma Đại Trí Tuệ kiếm." Cừu Vĩnh Tư nói, "Nghe đồn là có thể phá hủy hết thảy ma khí trên thế gian."
Hồng Tuấn cau mày, ngẩng đầu nhìn Bất Động Minh Vương, lại nhìn thanh kiếm trong tay Lý Cảnh Lung, lúc này trong lòng Hồng Tuấn chỉ có một thắc mắc. Tại sao Trí Tuệ kiếm có thể xé rách Ngũ Sắc Thần Quang? Trọng Minh từng nói Ngũ Sắc Thần Quang được coi là pháp bảo phòng vệ mạnh mẽ nhất, cả ngàn ngọn núi có nện xuống cũng chống đỡ được.
"Cho nên chỉ cần sử dụng pháp bảo này đúng cách." Cừu Vĩnh Tư an ủi, "Trưởng sử, ngươi tuy không phải người có linh mạch bẩm sinh nhưng trở thành Khu ma sư không phải là không thể. Thanh kiếm này cần được sử dụng nhiều hơn, từ đó tiếp tục tìm hiểu."
Lý Cảnh Lung gật đầu, đã rõ, cũng thu hồi thanh kiếm trong tay. Mọi người trao đổi ánh mắt, cảm giác đêm qua Lý Cảnh Lung gặp chuyện gì đó không vui, hắn không nói, mọi người đều không hỏi. Quan sát một lát, thấy Lý Cảnh Lung đã tin tưởng mười phần.
"Hôm nay tiếp tục điều tra." Lý Cảnh Lung giải thích, "Mặc bên ngoài có tin đồn gì, thì chúng ta không được lung lay, người bên ngoài không quan hệ"
Mọi người đáp ứng, Lý Cảnh Lung phân phó Cừu Vĩnh Tư cùng Hồng Tuấn một nhóm, A Thái cùng Mạc Nhật Căn một nhóm. Hắn thì hành động một mình. Hồng Tuấn, Cừu Vĩnh Tư đến điều tra các sĩ tử đến Trường An, A Thái cùng Mạc Nhật Căn đến Bình Khang phường, hỏi thăm tin tức sĩ tử đến thanh lâu mấy ngày trước.
"Có quan trọng không?" A Thái nói, "Trưởng sử, không bằng chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp trước…"
"Chuyện ở Đại Minh cung không cần để ý." Lý Cảnh Lung nói, "Ta không tin không tra được án này."
Mọi người nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung xoay người nói: "Không phải ta cậy mạnh, các ngươi không thấy đột nhiên xuất hiện một cái xác, không tên không họ, lại không người đến hỏi, chuyện này không khả nghi sao?"
"Được!" Cừu Vĩnh Tư nói, "Nghe lời ngươi, ta đi tra."
"Vậy còn ngươi?" Hồng Tuấn hỏi, "Ngươi cùng chúng ta đi đi."
"Ta còn có công việc," Lý Cảnh Lung vẫn cau mày, không yên lòng mà trả lời.
"Cùng đi đi." Hồng Tuấn lại duỗi tay kéo kéo tay áo Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung nói: "Không được kéo, ở đây là quan phủ! Còn ra thể thống gì?" Nói xong bước ra cửa rồi nhanh chóng rời đi.
Chính ngọ, Hồng Tuấn vẫn còn chưa hiểu gì, đi theo Cừu Vĩnh Tư xuất môn tra án. Đây là lần đầu tiên hắn không đi cùng Lý Cảnh Lung mà là người khác, nhưng tại sao lại phân hắn vào một đội với Cừu Vĩnh Tư? Cừu Vĩnh Tư cao cao tự đại, trong tay cũng cầm quạt, đi trên đường thi thoảng còn khẽ quạt vài cái. Đi một đoạn liền dừng lại đứng đợi Hồng Tuấn.
"Chúng ta đến Quốc Tử Giám." Cừu Vĩnh Tư hỏi, "Ngươi đói bụng không? Ăn chút điểm tâm nhé?"
Hồng Tuấn xua tay: "Ta cũng không phải Thao Thiết, làm gì đói nhanh như vậy,"
Cừu Vĩnh Tư lẩm bẩm cười nói: "Trưởng sử phân hai ta thành một đội, lúc làm việc không thể làm việc khác rồi."
Hồng Tuấn nghiêm trang nói: "Từ khi nào mấy người đối xử với trưởng sử tử tế hơn vậy?"
Cừu Vĩnh Tư ha ha cười nói: "Trưởng sử là một người tốt. chúng ta ban đầu đã tưởng nhầm, là chúng ta sai, bất quá…" Cừu Vĩnh Tư ngẫm nghĩ, thu chiết phiến lại, nhìn Hồng Tuấn, hỏi, "Thế còn ngươi, Hồng Tuấn! Vì cái gì mà ngay từ đầu đã tin tưởng hắn?"
Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, trả lời, "Có lẽ bởi vì Tâm Đăng ở trên người hắn đi."
"Tâm Đăng?" Cừu Vĩnh Tư ngẩn ra.
Nếu mọi người đều đến thu phục Yêu Vương, Hồng Tuấn cũng không lừa gạt, đem chuyện Tâm Đăng ở trong cơ thể Lý Cảnh Lung nói cho Cừu Vĩnh Tư. Cừu Vĩnh Tư trầm ngâm một khắc, rồi nói, "Thì ra là thế… Ta nói này, từ khi vào Khu ma ti ngày nào ngươi cũng đi theo Lý Cảnh Lung, chúng ta có chỗ nào không tốt sao?"
Hồng Tuấn vội hỏi lại chuyện kia, Cừu Vĩnh Tư lẩm bẩm: "Nếu Tâm Đăng ở trên người hắn không chừng còn có thể thỏa mãn tâm nguyện…"
Hồng Tuấn cũng không rõ Tâm Đăng có sức mạnh thế nào, nhưng Cừu Vĩnh Tư đối với pháp bảo thực sự uyên bác, không chừng hắn có biện pháp lấy lại được Tâm Đăng… Đang muốn hỏi lại thì hai người đã đến trước Quốc Tử Giám. Cừu Vĩnh Tư ra hiệu cho Hồng Tuấn, ý bảo để hắn đối phó.
Ngoài cửa Quốc Tử Giám tấp nập người ra kẻ vào, mùng năm tháng sau chính là ngày thi Hội. Sĩ từ khắp nơi tụ hợp tại đây, có hơn sáu nghìn người, kỳ thi tới gần, để tránh lộ đề, tất cả những người ra vào Quốc Tử Giám đều bị soát người, không được mang sách vở từ bên ngoài và yêu cầu trình lệnh bài thông hành.
Cừu Vĩnh Tư cùng Hồng Tuấn đứng ở bên ngài chờ, nhìn đoàn người ra ra vào vào. Cừu Vĩnh Tư nín thở chờ đợi, khi thấy nhiều người, Cừu Vĩnh Tư liền kéo Hồng Tuấn đến.
"Ai! Vương huynh! Vương huynh chờ ta với!" Cừu Vĩnh Tư thấy một người đi qua, kéo Hồng Tuấn nói, "Mau lên ta quên mang theo lệnh bài…"
Lúc đó sĩ tử ngoài cửa rất đông, Cừu Vĩnh Tư bị soát người qua loa, thủ vệ hỏi: "Lệnh bài đâu?"
Cừu Vĩnh Tư: "Quên mang theo! Đang trở về lấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!