Chương 2: Cựu thời quang ảnh

Thanh Hùng kéo Hồng Tuấn từ trên lưng xuống, cù hắn một hồi, Hồng Tuấn liền cười ha hả. Thanh Hùng giữ hắn đứng vững, hỏi: "Lại gây ra họa gì?"

Hồng Tuấn vừa rồi trên tay toàn là bụi than, bôi lên mặt Thanh Hùng, thấy vẻ mặt Thanh Hùng thực buồn cười, chỉ vào hắn nhịn không nổi mà cười to. Thanh Hùng không hiểu ra làm sao, Hồng Tuấn liền sinh động miêu tả kể lại như thật chuyện lúc trước, Thanh Hùng biết được Trọng Minh thất thố cũng không nhịn được mà cười.

Hai người cười cợt một lúc, Hồng Tuấn nghiêm mặt hỏi: "Người trở về có mang gì theo không? Mau cho con!"

Thanh Hùng đáp: "Không có."

Hồng Tuấn không tin, liền tiến lên lục soát người Thanh Hùng. Thanh Hùng vốn ở trần bên trên, nếu có giữ đồ vật gì thì chỉ có cách nhét trong túi quần, Hồng Tuấn chưa ngưng ý định tìm kiếm, Thanh Hùng nghiêm trang đáp lại: "Thật là không có."

"Sách không có mà đồ ăn cũng không có." Sắc mặt Hồng Tuấn liền xịu xuống.

Thanh Hùng cười nói: "Lần trước chép cho con mấy quyển truyền kỳ, đã xem xong chưa?"

Hồng Tuấn đáp: "Đã xem nát rồi."

Thanh Hùng thấy Hồng Tuấn vẻ mặt thập phần thất vọng, đành nhịn không đùa nữa, lại hỏi: "Triệu Tử Long của con đâu?"

"Ở đây." Hồng Tuấn hô lên, Cá chép yêu liền nhảy từng bước tới gần. Năm năm trước Hồng Tuấn vô tình tìm thấy nó tại Thái Hành sơn, lúc này nó chưa thành tinh hoàn toàn mới chỉ biến đổi thành hình nửa người nửa cá này. Sau Thanh Hùng cho hắn cuốn "Tam quốc diễn nghĩa", Hồng Tuấn liền xúc cảm mà gọi con cá chép yêu này là "Triệu Tử Long". Như muốn khích lệ nó vượt vũ môn hóa thành rồng.

Thanh Hùng lấy ra một vật, ngón tay nắm lấy sợi dây xích, từ dây xích rơi xuống một bảo vật, dừng trước ánh mắt Hồng Tuấn.

"Đây là cái gì?!" Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi.

Chỉ thấy vật kia được chế tác cực kì khéo léo, là một mặt dây chuyền. Mặt dây chuyền được làm bằng vàng, trên mặt bọc một lớp ngọc, ở chính giữa có một viên thủy tinh. Từ viên thủy tinh tỏa ra một đạo bạch quang ấm áp như ẩn như hiện, tựa như một ngọn đèn nhỏ. Khi Thanh Hùng đưa mặt dây chuyền ra, cả đình viện bỗng chốc ngập tràn trong ánh sáng, thứ ánh sáng đó đẹp rực rỡ như ánh mặt trời nhưng lại thêm vài phần dịu dàng.

"Cho con giữ nó đó." Thanh Hùng đem mặt dây chuyền đặt vào lòng bàn tay Hồng Tuấn, thả sợi xích vàng, cười nó, "Chưa thể dạy con cách dùng nó được, nếu không sẽ bị cha con mắng mất!"

Hồng Tuấn nhìn đồ vật tinh xảo trong tay muốn đi nghiên cứu nó một phen, liền gật đầu. Thanh Hùng lại dặn: "Ngàn vạn lần không được sơ suất làm vỡ nó, lớp ngọc này rất dễ vỡ, lát nữa quay lại ta sẽ chỉ con cách sử dụng."

Hồng Tuấn vội lên tiếng trả lời, mang vòng cổ rời đi.

"Mười sáu tuổi."

Khi Thanh Hùng bước vào thiên điện, thì Trọng Minh đang ngồi uống trà, Thanh Hùng liền ngồi xổm trước án, hướng Trọng Minh mà nhìn.

"Hôm nay lại gây ra rắc rối, bị ta phạt nặng rồi." Trọng Minh hờ hững đáp

Thanh Hùng đáp: "Vốn là thiếu niên, gây rắc rối là chuyện bình thường. Năm đó chúng ta cùng với Khổng Tuyên cũng thường gây họa đó thôi"

Trọng Minh nhướn mày, "Nó còn chưa sẵn sàng đâu."

Thanh Hùng đáp: "Đêm qua ta nhận được phong thư này, là Khu ma ti ở nhân gian gửi đến. Từ giờ đến lúc Thiên Ma hiện thế còn chưa đầy bốn năm. Hoàng đế đang triệu tập nhân tài về Trường An, theo ta suy đoán chắc là chuẩn bị vì sự kiện đó…"

Thanh Hùng đưa cho Trọng Minh một phong thư, Trọng Minh không thèm nhìn tới, đầu ngón tay búng ra một tia lửa, bay về phía bức thư. Thanh Hùng không muốn bức thư bị đốt đành thu lại.

"Trọng Minh, thế gian hiện giờ yêu tộc hoành hành. Đại Đường nhân tài ít ỏi, không kịp nữa rồi."

Trọng Minh nghiêng đầu nhìn thẳng Thanh Hùng, gằn từng chữ một: "Ngươi đừng quên, chúng ta cũng là yêu tộc."

"Ngươi còn nhớ rõ?" Thanh Hùng đáp, "Ta cứ nghĩ ngươi đã sớm quên, Yêu Vương bệ hạ."

Trong nháy mắt từ người Trọng Minh tản mát một cỗ khí thế cường đại, phảng phất như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt bên trong cơ thể, hắn nhíu mày, mang theo vài tia tức giận nhìn thẳng Thanh Hùng.

Trong thư phòng, Hồng Tuấn ban đầu dùng hai thanh phi đao mà cậy, lại dùng kéo cắt, đều không thể mở được mặt dây chuyền kia, cuối cùng lại dùng búa đập, đập đến mồ hôi đầy đầu mà vẫn không thể lấy được cái vật trong mặt dây chuyền kia.

"A a a ——" Hồng Tuấn tóm lấy quai chiếc bình đồng, nâng lên ngang tầm mắt mà đập xuống.

"Hà cớ gì mà người cứ phải cố chấp như vậy?" Cá chép yêu ở bên cạnh hỏi, "Thanh Hùng điện hạ đã dặn ngươi là không được đập vỡ nó rồi mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!