Chương 13: Tái hồi Bình Khang

Hồng Tuấn cầm một chồng giấy trong tay, sau lưng đeo một con cá, tiến vào Tấn Xương phường.  Giờ vẫn còn sớm, Triệu Tử Long sau lưng vẫn đang ngủ, miệng cá há ra ngáp một cái.

"Ta đi dán bố cáo tìm mèo ngươi nghĩ có tác dụng không?"

"Chữ ngươi xấu như gà bới thế kia, ai nhìn ra được là mèo hả?" Cá chép yêu đáp.

Hồng Tuấn nhìn xung quanh, nhân dịp sáng sớm ít người, ném móc câu phi thân lên mái hiên. Lại móc vào Đại Nhạn tháp, nhảy từng bước, đến đỉnh tháp, ôm gối ngồi xuống.

Trời xanh, mây trắng, Trường An mái ngói trải dài, đắm chìm trong gió nhẹ sáng sớm. Ở đại địa Thần Châu, nhân tộc xây dựng được một thành thị xa hoa đồ sộ như vậy không khỏi khiến hắn cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

Hồng Tuấn cúi đầu nhìn tập giấy vẽ con mèo trước khi ra ngoài, thầm nghĩ nếu đang ở Diệu Kim cung thì tốt rồi, chỉ cần Thanh Hùng cùng Trọng Minh nói chuyện với đám chim chóc, phái hai con chim ưng đi tìm, so với chính mình thì nhanh hơn nhiều.

"Hóng gió xong liền về đi."

Cá chép yêu nói,

"Mùa thu ở bên ngoài không khí thật khô, chẳng thoải mái chút nào."

"Ta thấy hắn thật thê thảm." Hồng Tuấn nói,

"Mọi người đều chẳng hề dễ chịu, có mỗi ta còn giúp hắn đi tìm."

Cá chép yêu nói rằng:

"Lòng trắc ẩn khó lan truyền."

Hồng Tuấn nói:

"Nếu tìm được con mèo, về sau làm quan liệu bọn họ có đối tốt với hắn hơn không nhỉ?"

Hồng Tuấn đêm qua từ chỗ Cá chép yêu, biết được nhân gian có phân ba bảy loại nguyên tắc, cùng với nguyên nhân thất bại của Lý Cảnh Lung, tuy rằng chưa hiểu hết nhưng trên cơ bản cũng nắm sơ qua, bởi vì hoàng đế và đám đại quan không muốn nhìn thấy hắn.

Ngốc quá.

Cá chép yêu nói,

"Thành kiến của con người thực khó xóa bỏ, có vài người một khi đã muốn làm thì bất kỳ giá nào cũng làm bằng được, so với yêu tộc còn quyết liệt hơn. Kẻ nào dám thừa nhận bản lĩnh Lý Cảnh Lung, thì có khác gì tự vả mình không? Ta xem, bọn họ sẽ bắt hắn suốt ngày tìm chó tìm mèo thế này thôi."

Đột nhiên Hồng Tuấn nghĩ đến, lẩm bẩm:

"Con mèo này vì sao phải bỏ đi? Bị cái gì dọa sợ sao?"

"Ngươi cũng nghĩ giống ta, chỉ sợ nó nhìn thấy cái gì không nên thấy." Trên tầng cao nhất Đại Nhạn tháp truyền đến thanh âm của Lý Cảnh Lung khiến Hồng Tuấn hoảng sợ, suýt chút nữa trượt chân.

Hắn cùng Lý Cảnh Lung suy nghĩ giống nhau, đều đến chỗ cao nhất thành Trường An. Nhìn cảnh sắc toàn thành để ngẫm nghĩ. Hồng Tuấn liền thả móc câu, để Lý Cảnh Lung trèo lên đỉnh tháp ngồi.

"Ngươi đến đây từ lúc nào?"

Hồng Tuấn trong lòng có quỷ, không ngừng nhìn Lý Cảnh Lung.

Lý Cảnh Lung đáp: Từ đoạnTa cảm thấy hắn thật thê thảmbắt đầu.

Hồng Tuấn xấu hổ đến cực điểm, Lý Cảnh Lung cau mày nói: "Vừa rồi ta đến phủ Tần quốc phu nhân một chuyến. Trong đêm hôm đó không biết con mèo nhìn thấy cái gì, bị dọa sợ. Mèo đối vốn có linh tính nhạy cảm với yêu quái, vả lại dễ dàng cảm nhận được linh hồn.

Trong thành Trường An có mấy nhà so được với điều kiện của phủ Tần quốc phu nhân chứ? Cho nên ta đoán rằng, chuyện này đối với con mèo kia cực kì đáng sợ, làm nó bỏ đi không dám trở về.Có lẽ nó lạc đường thì sao?Hồng Tuấn hỏiKhả năng không lớn.

"Lý Cảnh Lung lắc đầu nói."Hay là bị bắt đi?Hồng Tuấn hỏi tiếpAi dám không sợ chết mà đi giấu mèo của Tần quốc phu nhân chứ?

"Lý Cảnh Lung nói tiếp,"Lúc trước Lục quân đã tìm kiếm suốt mười ngày liền, treo giải khắp thành. Nếu không có chuyện gì xảy ra, hẳn là nó trốn ở đâu đó trong thành. Ta đoán là một chỗ nào đấy gần Tần quốc phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!