Chương 10: Vạn tượng canh tân

Lý Cảnh Lung không đáp, dưới ánh đèn bóng người liền ngừng lại. Hồng Tuấn đẩy cửa đi vào.

"Đi ra ngoài." Lý Cảnh Lung nói, "Ai dạy ngươi tự tiện xông phòng thủ trưởng?"

Hồng Tuấn gãi đầu, đành hướng mắt ra ngoài phòng, Cá chép yêu đứng bên chân Hồng Tuấn, đầu tựa vào cánh cửa nhìn vào bên trong.

Lý Cảnh Lung vuốt phẳng giường, đứng thẳng dậy, xoay người nhìn qua Hồng Tuấn.

"Ta không nghĩ là mang đến phiền phức cho ngươi."Hồng Tuấn nói, "Có nghiêm trọng không?"

Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, Hồng Tuấn sợ hắn phát hỏa, vội lui ra phía sau một bước.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Lý Cảnh Lung nhìn chăm chú Hồng Tuấn hỏi.

Hồng Tuấn báo tuổi, Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: "Quản tốt con yêu quái kia. Nếu dám chuồn ra ngoài đi dọa người thì ngươi quay về nhà luôn, chỉ một lần thôi đấy."

Cá chép yêu chạy thẳng, Hồng Tuấn nói: "Đừng đuổi ta đi. Ta sẽ cẩn thận, giờ đã không có nhà để về rồi."

Lý Cảnh Lung ngẩn ra, Hồng Tuấn cảm thấy không thú vị, xoay người xuyên qua hành lang gấp khúc đến tây sương.

Trong phòng đầy bụi bẩn, Hồng Tuấn không có chăn đệm, chấp nhận tìm một tấm ván gỗ. Thấy trên tấm gỗ có sẵn một bộ áo săn bằng da dê, nghĩ là Mạc Nhật Căn cho mình, cứ thế mặc quần áo bẩn mà nằm xuống ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lý Cảnh Lung đứng ở trong sân, bên cạnh có mấy phu khuân vác, mang bao lớn bao bé, thùng to thùng nhỏ, nói: "Đặt hết trong sân." Rồi lại tính tiền trả cho đám khuân vác. Hồng Tuấn thập phần kinh ngạc, tiến lên, thấy bên trong là mấy kiện chăn đệm loại tốt, còn có tất cả đồ dùng sinh hoạt, nồi niêu xoong chảo, giấy bút mực nghiên… Hiển nhiên là do Lý Cảnh Lung mua về.

"Oa!" Hồng Tuấn nói, "Cho chúng ta dùng hả?"

"Công quán." Lý Cảnh Lung mặt không đổi sắc nói, "Bổng lộc còn lại." Tiện đà đi nhanh đến tây sương, nhấc chân đá văng cửa phòng A Thái và Cừu Vĩnh Tư, phẫn nộ quát: "Lăn ra đây cho ta! Hơn nửa đêm không ngủ được, lén lút đi dạo kỹ viện cái gì?!"

Đêm qua hai người lén lút ra ngoài đi dạo một vòng, vừa mới ngủ chưa đến hai canh giờ, vội chạy ra ngoài, chật vật bất kham. Lý Cảnh Lung bảo mọi người đem đồ về phòng, sau đó cưỡng chế tập hợp lại, bắt tay quét tước tu sửa Khu ma ti.

Lý Cảnh Lung làm việc cả ngày không ngừng tay, bốn tên gia hỏa với một con cá kia lại nhàn hạ, ở trong sân chơi bời lêu lổng, ca hát đánh đàn mua vui. Không có việc gì thì sơn tượng, trát tường, làm xong lại phải đợi Lý Cảnh Lung sắp xếp phòng ốc. Rốt cuộc ba ngày sau, Lý Cảnh Lung xong việc, toàn bộ Khu ma ti nhìn rực rỡ hẳn lên.

Ngoài sảnh, một pho tượng Bất Động Minh Vương mạ vàng, xung quanh tường trắng cột đỏ. Cửa sổ đọng nước sơn, trong sân rêu xanh từng mảng, chính sảnh lại có một cái tháp lùn, trên tháp có một trà cụ. Trong viện ngô đồng trúc xanh khắp nơi, trong gió mùa thu xào xạc lay động, sân trước có một cái con đường nhỏ lát đá cuội, trong hồ nước có mấy con cá đuôi đỏ. Bên cạnh dựng một bia gỗ, trên ghi ba chữ "Triệu Tử Long", chính là chỗ ở của Cá chép yêu.

Trên hành lang, chuông gió nhẹ nhàng lay động phát ra mấy tiếng thanh thúy. Trong sân nhà có một gốc cây ngô đồng đã hơn bảy mươi tuổi đứng tắm mình dưới ánh nắng, trên ngói lưu ly quang hoa lưu chuyển. Đông sương là phòng ngủ của Lý Cảnh Lung, cộng thêm thư phòng, phòng chứa binh khí, phòng thuốc. Trong thư phòng xếp hơn mười giá sách, trên là những tư liệu từ các vụ án thời Địch Nhân Kiệt.

Hồng Tuấn cuồng chân, chạy tới chạy lui từ trong viện đến hành lang, chà sàn nhà đến mức không có một hạt bụi nhỏ. Mỗi người trong phòng mở cửa ra, để ánh sáng chiếu vào phòng. Mỗi gian phòng còn tự động bày trí. Phòng Mạc Nhật Căn có một chiếc bàn thấp phủ da hổ, treo một cây đại cung mua từ chợ Tây. A Thái trong phòng bày rất nhiều thảm lông, đồ vật toàn bằng bạch ngọc với lưu ly, hết sức xa hoa.

Cừu Vĩnh Tư trong phòng treo bức "Du xuân đồ", ấm trà bình hoa toàn là những vật thiên phong thúy sắc, hẳn là sứ Việt dao.

Chỉ có Hồng Tuấn trong phòng trương ra tường đất với tháp, bốn vách tường trống huơ trống hoắc. Lý Cảnh Lung liền lấy ba bức tranh chữ ném cho Hồng Tuấn để hắn tự treo

Một bức chữ thảo của Trương Húc, một bức "Bách điểu đồ" của Trương Tăng Diêu, một bức "Kim bích sơn thủy đồ" của Lý Tư Huấn. Hồng Tuấn không biết hàng, nhìn dấu triện cũng không biết của ai, liền tùy tay treo. Ngắm kĩ bức "Bách điểu đồ" liền nhớ tới những ngày ở Diệu Kim cung, tự dưng trong lòng dấy lên cảm giác thân thiết.

Khu ma ti đã tân trang hoàn thiện, các phủ quan trong thành Trường An, nếu nói ở đây nhã nhặn nhất cũng không quá. Nội phủ vốn chỉ là đền thần dời từ sau Lạc Dương đến Trường An. Đệ tử của Địch Nhân Kiệt là Lạc Cẩm Thông mua lại biệt viện của Vũ Văn Khải lúc còn sống, chọn được chỗ có ánh sáng, nguồn nước thật tốt. Hiện giờ Lý Cảnh Lung vừa tu sửa lại, trở thành nhà mới của mọi người.

"Tốt." Lý Cảnh Lung lau bình, ở sảnh chính pha một ấm trà.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn có điểm khác biệt, mới đầu Mạc Nhật Căn, A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư không phục. Không nghĩ tới việc Lý Cảnh Lung kiên trì, mặc cho mọi người nghĩ thế nào việc mình mình làm. Cuối cùng còn tự đi sắp xếp từ phòng một.

"Để đấy ta." Cừu Vĩnh Tư tiếp bình trà từ tay Lý Cảnh Lung. Nước bắt đầu sôi, ngày thu trôi qua, mấy người ngồi ở trong chính sảnh, uống trà.

"Lúc trước là muốn." Gương mặt Lý Cảnh Lung vẫn lạnh lùng như trước, trầm giọng nói. "Phục hồi Khu ma ti, nhân cơ hội mọi người sửa chữa phòng ốc, cùng nhau làm việc, để quen biết nhau hơn…"

Hồng Tuấn quay đầu nhìn trái nhìn phải, thấy Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư cùng A Thái ba người biểu tình đều có chút mất tự nhiên.

Hồng Tuấn: "?"

"… Bất quá xem ra mọi người đều là nhân trung long phượng, mọi việc lại đảo ngược." Lý Cảnh Lung thản nhiên nói tiếp, "Cảnh Lung chỉ là một người phàm tục, xem ra về sau còn cản trở các vị, đành xin lỗi trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!