Sau khi hai tay cô hoàn toàn thoát khỏi dây trói, Thời Diên khẽ cử động cổ tay hơi tê, mảnh kính bể kia đã thuận thế trượt ra từ ống tay áo.
Món đồ vừa rồi cô coi như cọng dây cứu mạng, hiện tại đã vô dụng.
Thời Diên tạm ngừng, vô thức ngước mắt nhìn về phía Bùi Kỵ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đèn trong phòng bật sáng, anh ngồi xổm xuống, giống như đang lục lọi tìm kiếm thứ gì, hẳn là không chú ý tới hành động của cô.
Thời Diên thở phào nhẹ nhõm, ngay khi cô định lặng lẽ lấy mảnh vỡ kia về giấu lại, đã nghe thấy anh lạnh giọng mở miệng.
Ném đi.
Cô lập tức sững sờ: Gì cơ?
Bùi Kỵ bực bội nhíu mày, nhẫn nại lặp lại lần nữa: Vật trong tay cô.
Thời Diên mấp máy môi, vẫn cố chấp không nhúc nhích.
"Cô cho rằng mảnh thủy tinh mà cô giấu đi có thể làm gì được anh ta hả, còn muốn lấy nó làm vũ khí cứu mạng à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cau mày, không chút thương tiếc mà giễu cợt: Ngu ngốc.
...
Thời Diên không muốn vì chút chuyện này cãi nhau với anh, chỉ yên lặng ngồi ở bên giường.
Nơi bị trầy trong lòng bàn tay vẫn còn cảm giác đau rát.
Lúc này, dường như Bùi Kỵ đã tìm được gì đó, anh đứng dậy đi về phía cô.
Cộp một tiếng, có thứ gì đó bị ném một cách thô bạo xuống bên giường.
Thời Diên bị âm thanh này làm cho hết cả hồn, cô cúi đầu quan sát, đó là một hộp thuốc.
Tự mình xử lý đi.
Nói xong câu này, anh lập tức nhấc chân đi về phía nơi ngắm mặt trời mọc, không hề quay đầu.
Thời Diên bị bỏ lại một mình đang sững sờ tại chỗ.
Cô cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua lòng bàn tay rươm rướm máu, rồi lại nhìn về bóng lưng cao lớn thẳng tắp kia, ngây người trong chốc lát.
Ký ức như bị tua ngược về năm năm trước.
Trong giờ học thể dục, không có ai trong lớp.
Những cánh quạt to cứ quay tròn cót két cót két, yếu ớt chống chọi với cái nóng của mùa hè.
Cô ngồi ở trên ghế, trên đầu gối xuất hiện cơn đau rát.
Cậu học sinh cúp học bước tới, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô nhưng giọt mồ hôi lấm tấm đang nhỏ xuống trên trán, thậm chí anh vẫn chưa điều chỉnh được nhịp thở.
Anh quan sát vết thương của cô, lông mày nhăn lại rất chặt, sắc mặt vô cùng khó coi, giọng điệu càng không dễ nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!