Lúc Thời Diên ra ngoài đã nhìn thấy xe của Bùi Kỵ đậu ở đó.
Anh đang đứng dựa vào xe, tay còn ôm bó hoa hồng đỏ rực.
Lúc này, bầu trời chỉ còn lại ánh chiều tà cuối cùng, tia sáng màu cam nhạt bao phủ lên người anh, giống như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm hôm đó, phản chiếu gương mặt vô cùng dịu dàng của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh mặc vest đen, tay cầm bó hoa đó, thoạt nhìn không được ăn khớp cho lắm.
Nhưng không hiểu sao lại toát lên vẻ hài hòa.
Như thể... Bọn họ thật sự đang yêu nhau.
Thời Diên sững sờ vài giây rồi nhanh chóng gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Có lẽ là vì Lạc Thanh Y đã nói với anh rằng đã diễn thì phải diễn cho trót, nên anh mới đến đây đón cô, tiện thể mang theo một bó hoa.
Sau khi lặp đi lặp lại điều này ở trong lòng mấy lần, Thời Diên hít sâu một hơi mới nhấc chân đi về phía anh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bùi Kỵ liền ngước mắt lên, ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhìn đồng hồ rồi khẽ hỏi:
"Sao trễ như vậy rồi em mới ra?"
Thấy vẻ mặt tự nhiên của anh, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, rồi anh đưa bó hoa cho cô.
Thời Diên bỗng bắt đầu nghi ngờ có phải anh đã thật sự quên mất chuyện tối qua rồi không.
Trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi nhận lấy bó hoa trong tay anh, hương hoa hồng xộc vào mũi như đang lạc vào giữa muôn hoa, khiến người khác cảm thấy tâm trạng sảng khoái.
Khóe miệng của cô khẽ cong lên nhưng còn chưa kịp cong lên hết, trong đầu lại nhớ tới câu nói hồi chiều của Lạc Thanh Y.
"Buổi chiều em phải quay bổ sung hai cảnh tạm thời... Sao anh lại đến đây? Lạc Thanh Y bảo anh đến à?"
Anh mở cửa sau cho cô, trầm giọng đáp: Ừm.
Quả nhiên.
Thời Diên cụp mắt, lặng lẽ mân mê bó hoa trong tay, không nói gì nữa.
Bùi Kỵ nghiêng đầu, đăm chiêu nhìn chằm chằm cô vài giây rồi trầm giọng gọi.
Thời Diên.
Giọng anh trầm thấp từ tính, vang vọng trong chiếc xe yên tĩnh, âm cuối kéo dài.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bùi Kỵ cụp mắt nhìn cô, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu của cô.
Anh nghiêm túc nói:
"Không phải ai bảo anh đến thì anh cũng đều nghe theo, biết chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!