Anh ấy mỉm cười:
"Nếu không biết uống rượu thì lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa."
Thời Diên chậm rãi gật đầu, không biết gót giày cao gót dưới chân đạp phải cái gì, bỗng nhiên cả người nghiêng sang một bên.
Phó Tư Niên bên cạnh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay cô: Cẩn thận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Men sau của Thời Diên cũng bị một màn này dọa cho bay sạch, cô sợ hãi nắm chặt tay vịn bên cạnh, kéo dãn khoảng cách với Phó Tư Niên.
Xin lỗi thầy Phó.
Cảm xúc mềm mại, mịn màng bỗng nhiên rời khỏi lòng bàn tay, hương thơm nhẹ trên người cô gái trộn lẫn với mùi rượu vẫn còn quanh quẩn trong cánh mũi khiến tâm trí con người ta trở nên rạo rực.
Tâm trí Phó Tư Niên chợt động, thấy dáng vẻ căng thẳng không thôi của cô, anh không nhịn được bật cười:
"Căng thẳng như vậy làm gì, tôi cũng đâu có trách cô."
Thực ra cũng không thể trách Thời Diên sợ hãi, có đương sự Hứa Cẩn Ngôn trước đây bày ra đó, cô thật sự không thể không cẩn thận.
Cô mở miệng định nói chuyện, một ánh mắt lạnh lùng quen thuộc rơi trên người cô.
Thời Diên dừng một chút, giống như cảm nhận được điều gì đó, cô vô thức ngẩng đầu nhìn qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cách đó không xa, có một bóng người cao lớn đứng dưới ánh đèn.
Ánh đèn mờ mịt, trong lúc hoảng hốt, Thời Diên tưởng rằng bản thân đã nhìn nhầm, hoặc là do bản thân đang nằm mơ.
Nhưng đều không phải.
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp nhưng dường như anh đã gầy đi, mặt mũi càng trở nên sắc sảo hơn. Đường nét vốn đã sắc bén, giờ đây càng trở hiện rõ sắc sảo hơn. Toàn thân đều là gai nhọn, giống như chỉ cần đến gần một chút thôi cũng sẽ bị anh đâm bị thương.
Nhìn vào đôi mắt đen láy đó, bên trong là sự lạnh lùng, thơ ơ vô tận, đen như vực thẳm.
Hô hấp của Thời Diên chợt ngừng lại.
Anh chỉ ung dung nhìn cô một cái như vậy rồi thu hồi tầm mắt, cất bước rời đi không có bất cứ cảm xúc gì.
Giống như nhìn thấy một người xa lạ.
Phó Tư Niên nhận ra sự khác thường của cô, nhẹ giọng gọi: Thời Diên?
Thời Diên giật mình hoàn hồn, hoảng loạn nói:
"Xin lỗi thầy Phó, tôi phải đi trước đây."
Sau khi bỏ lại một câu như vậy, cô vội vàng đuổi theo.
Nhưng đã muộn.
Tới khi cô đuổi ra cửa, ngoài đó đã chẳng còn bóng dáng nào từ lâu rồi.
Gió lạnh gào thét thổi tới, thổi vào trong cổ áo mỏng manh của cô, Thời Diên lạnh đến mức phát run, men say còn sót lại cũng hoàn toàn biến mất.
Ngoài cửa không có bất cứ bóng người nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!