Chương 31: (Vô Đề)

Trên thực tế, khi vừa nhìn thấy những tin nhắn ác ý ùn ùn kéo đến trên màn hình điện thoại, Thời Diên không hề khóc.

Vừa rồi, khi bị chai nước suối đập vào đầu, cô cũng nhẫn nhịn mà không rơi nước mắt.

Bởi vì không nghe lời than thở của cô, cô phải tỏ ra mạnh mẽ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tuy nhiên, khi ở trước mặt của anh, chỉ là nghe anh nói một câu đơn giản như vậy.

Nước mắt của cô suýt chút nữa không cầm lại được.

Bùi Kỵ kéo cửa xe ra, nắm chặt tay thành nắm đấm. Anh mất bình tĩnh đến nỗi đường gân ở trên mu bàn tay nổi hết cả lên, âm thầm thể hiện sự tuyệt vọng mà người đàn ông đang phải chịu đựng vào lúc này.

Anh nói với một giọng trầm xuống: Đợi anh ở đây.

Chu Cảnh Lâm từ phía sau vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Kỵ, anh ta không thể hiểu nổi anh định làm gì tiếp theo.

Thật sự giống như chuẩn bị đi giết người vậy.

Đương nhiên, Thời Diên cũng có thể thấy rõ sự tức giận và thù địch không thể kiểm soát được từ lông mày và ánh mắt của anh. Cô lo lắng rằng thực sự sẽ xảy ra chuyện lớn nên đã nhanh tay nhanh mắt mà nắm chặt lấy cổ tay áo của anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô vội vàng gọi anh để ngăn anh lại: Bùi Kỵ!

Người đàn ông sững lại, bước chân anh cũng dừng lại.

Thấy có hiệu quả, Thời Diên ngừng lại một chút rồi nhanh chóng nói với giọng yếu đuối: Em…Em đau đầu quá…

Cô ấy cố tình làm nũng như một đứa trẻ, ít nhất thì mục đích của cô khi hành động như vậy cũng khá rõ ràng.

Nhưng bước chân của Bùi Kỵ vẫn ngừng lại, không có một chút động đậy nào.

Ánh mắt của cô mờ mịt, nhìn chằm chằm về phía của anh:

"Anh đừng đi nữa có được không?"

Yết hầu của anh hơi lặn xuống, sự tức giận và thù địch trong ánh mắt của anh cũng dần biến mất, anh lấy lại được một chút lý trí.

Lúc này, có vài tên phóng viên đuổi đến, cầm lấy máy ảnh chụp lại chiếc Rolls

-Royce một cách điên cuồng.

Một tên phóng viên đã nhìn thấy biển số xe cực kỳ kiêu ngạo ở đằng sau chiếc Rolls

-Royce, tay đang cầm máy ảnh cũng trở nên run rẩy.

Bùi Kỵ liếc nhìn một cách lạnh lùng, sau đó anh cúi người bước lên xe.

"Chu Cảnh Lâm, cậu ở lại đây xử lý chỗ này đi."

Chu Cảnh Lâm nhanh chóng đáp: Vâng, giám đốc Bùi.

Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, ý thức được có điều gì đó không ổn. Bọn họ vừa quay người định ôm máy ảnh rồi chuồn thì bị mấy người vệ sĩ mặc áo đen chặn lại.

Chu Cảnh Lâm đứng ở phía trước mỉm cười, giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng và lịch sự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!