Chương 30: (Vô Đề)

Cùng lúc đó. 

Trên tầng cao nhất của tập đoàn Bùi thị, trong phòng nghỉ ở văn phòng giám đốc. 

Rõ ràng đang là buổi chiều mà trong phòng lại không có lấy một tia sáng. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rèm đen kéo kín mít, không chừa lại một kẽ hở nào để ánh nắng lọt vào. 

Đúng bốn giờ chiều, Chu Cảnh Lâm canh đúng giờ đến đứng trước cửa phòng nghỉ. 

Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, do dự hai giây, vẫn quyết định gõ cửa. 

Chu Cảnh Lâm cẩn thận cất tiếng:

"Giám đốc Bùi, đến giờ họp rồi." 

Đã một tuần rồi. 

Từ khi Bùi Kỵ mang thuơng tích trở về từ thành phố Lâm, không chỉ không nghe lời dặn dò của bác sĩ mà còn đi dự tiệc xã giao còn uống rượu nhiều hơn trước. 

Tối qua đi tiệc đến ba giờ sáng mới về, ngủ chưa được ba tiếng đã tiếp tục họp. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi hành hạ như thế. 

Trong phòng truyền đến tiếng sột soạt, cửa phòng nhanh chóng bị người ở trong mở ra. 

Bùi Kỵ vừa bước ra vừa cài nút áo sơ mi. 

Trông anh lạnh lùng hơn thường ngày, gương mặt thì tái nhợt như bị bệnh, đôi mắt đen láy nổi đầy tơ máu, đôi mày bén như lưỡi đao, tựa như bất kỳ kẻ nào dám đến gần đều sẽ bị đâm máu me đầm đìa. 

Chu Cảnh Lâm do dự một lát, to gan mở miệng:

"Giám đốc Bùi, anh chắc chắn không cần phải nghỉ ngơi thêm sao? Họp công ty con có thể dời lại một lát." 

Không cần. 

"Dựa vào cách làm việc và nghỉ ngơi của anh, tôi cảm thấy chắc sớm phải liên lạc với bác sĩ Lưu." 

"Chu Cảnh Lâm, sao cậu nhiều lời quá vậy?" 

"Tôi chỉ thay nhân viên của Bùi thị lo cho tương lai Bùi thị mà thôi, với lại sang năm liệu tôi còn có thể nhận được thưởng đặc biệt của giám đốc vào cuối năm không." 

Bùi Kỵ lấy áo vest vắt trên lưng ghế, lạnh lùng nhìn anh ta. 

Anh nhếch môi cười lạnh lùng:

"Cậu có tin năm nay cũng không được nhận không?" 

Chu Cảnh Lâm nở nụ cười công nghiệp:

"Anh hiểu lầm rồi. Không phải tôi đang trù ẻo anh, chỉ là đưa ra đánh giá hợp lý với tình huống trước mắt thôi." 

… 

Chu Cảnh Lâm bổ sung đúng lúc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!