Khi bị đưa vào sảnh tiệc, Thời Diên còn chưa biết tình hình trước mắt là như thế nào.
Sau khi được người ta nửa áp giải đi qua một đoạn hành lang dài, ập vào mắt cô là một khung cảnh nguy nga lộng lẫy.
Trong khung cảnh hư ảo phù hoa khiến người ta buồn nôn ấy, một bóng dáng màu đen trông vô cùng lạc lõng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tựa như một bức bích họa vàng kim dung tục bị một vệt gay mắt tàn nhẫn cắt ngang, thế nhưng lại khiến cho màu sắc vốn dĩ bẩn thỉu u ám vào thời khắc này trở nên trong trẻo đến lạ kỳ trong bức tranh này.
Khiến cô cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
Thẳng đến khi lại gần, cuối cùng cô cũng nhìn rõ được bóng dáng bên kia chiếc bàn, động tác của người đàn ông dừng lại, đuôi mắt hẹp dài khẽ nhướng lên.
Ánh mắt lạnh nhạt lại tràn ngập vẻ xấu xa kia bất chợt nhìn về phía cô.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, hô hấp của Thời Diên ngưng lại trong phút chốc.
Bên tai trống rỗng, dường như có thể nghe được tiếng gió rít gào trên mặt biển.
Có làm sao cô cũng không ngờ tới, bọn họ còn có thể gặp lại nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên cũng không thể ngờ được, họ lại gặp nhau trong tình cảnh thế này.
Hoá ra giấc mơ lúc chiều chính là một điềm báo.
Ngay lúc Thời Diên đang thẫn thờ tại chỗ, Hứa Tử Úc đứng dậy, đưa tay ôm lấy vai của cô.
"Thời Diên, vị này là giám đốc Bùi, đối tác của anh."
"Giám đốc Bùi, đây là vợ chưa cưới của tôi, Thời Diên."
Ánh mắt của Bùi Kỵ rơi lên chiếc cổ trắng như tuyết của cô.
Dấu tay loang lổ kinh người, dù đã được che giấu nhưng vẫn vô cùng rõ ràng trên cơ thể cô.
Ánh mắt của anh lại đặt lên cánh tay đang đặt trên vai cô.
Trong đôi mắt đen láy lại nổi lên phong ba cuồn cuộn, rồi lại được đè nén xuống.
Anh thản nhiên thu hồi tầm mắt, tựa như hoàn toàn không nhận ra cô là ai, cũng không thèm nhìn thêm một lần.
Cổ họng Thời Diên khô khan một cách khó hiểu.
Anh phản ứng thế này mới đúng.
Trở thành người xa lạ chưa từng quen biết mới là con đường đúng đắn dành cho bọn họ.
Nhưng dưới tình cảnh thế này, tâm trạng của Thời Diên vô cùng phức tạp.
Cô muốn lên tiếng, muốn cầu cứu.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, anh là Bùi Kỵ.
Tay của Hứa Tử Úc đang đặt trên vai của cô, cảm giác ngạt thở vừa trải qua khi nãy vẫn còn hiện rõ trước mắt.
Cô hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!