Bên ngoài mưa to gió lớn đập vào cửa sổ kính nhưng lại không hề ảnh hưởng đến bầu không khí yên bình và mập mờ trong nhà.
Hơi thở của anh gần trong gang tấc, đôi mắt đen láy đang nhìn cô.
Trong sự yên tĩnh, Thời Diên nghe thấy tiếng nhịp tim của mình nhanh đến mức như sắp đâm thủng màng nhĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một giây trước khi cô rơi vào vòng xoáy trong đáy mắt anh, Thời Diên mở mắt, cố gắng chống lại sự cám dỗ của sắc đẹp.
Cô đỏ mặt, giọng lí nhí như muỗi:
"Bùi Kỵ... Anh đừng chuyển đề tài."
Xem ra cũng không dễ lừa, ít nhất thì không dễ lừa như trước, nói gì thì tin nấy.
Bùi Kỵ thấp giọng cười, không khỏi trêu cô:
"Vậy em muốn nghe câu trả lời thế nào?"
Đúng vậy, cố cứ cố chấp với chuyện này làm gì chứ.
Dù trong lòng rất rõ anh bất chấp mưa lớn lái xe ra ngoài là vì cô nhưng cô làm sao có thể đáp lại anh.
Rõ ràng đã nói xong nhưng lại dừng ở đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cởi đồ ướt ra đi, không sẽ bệnh đấy."
Anh nhướng mày, giọng điệu hờ hững nhưng không khó để có thể nghe ra được vui vẻ giấu trong đó.
Quan tâm em?
Như trẻ con nhận được phần thưởng gì đó, dễ dàng khiến anh vui vẻ. Cũng rất dễ để dỗ dành, ít nhất thì trước mặt cô là vậy.
Hàng mi Thời Diên run lên, cô nén cảm giác chua xót đang trào dâng trong lòng, cuối cùng mới ngước mắt, lại nhìn thẳng vào anh, nói:
"Dù là ai thì em đều sẽ nói vậy."
Vừa dứt lời, ý cười trong đáy mắt người đàn ông như đông cứng lại.
Dịu càng trong mắt bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự lạnh lùng và u ám, như thế đang kìm nén mưa to gió lớn bên ngoài cửa sổ.
Anh cụp mắt, cười tự giễu:
"Ồ, anh quên mất, trước giờ em dễ mềm lòng."
Dù là con chó con mèo nằm bên đường, cô cũng sẽ thương xót, huống hồ là anh.
Thời Diên không biết suy nghĩ trong lòng anh, cô chỉ cảm thấy ngạt thở, trái tim đau đớn như bị kim đâm.
Im lặng một lúc, Bùi Kỵ chợt lên tiếng, giọng khàn khàn:
"Lòng tốt không phải thứ tùy tiện cho đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!