Chương 16: (Vô Đề)

Thời Diên cảm giác được sau lưng có người đến gần cô.

Người kia hơi cúi đầu xuống, không nói lời nào bắt đầu cởi nút giúp cô.

Ngón tay lạnh băng như có như không chạm vào làn da sau lưng, nút thắt quấn quýt lấy nhau được tháo ra, ngón tay anh như lơ đãng vuốt ve qua sống lưng cô, một cảm giác tê dại khiến cả người cô căng thẳng và sợ run.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Luồng hơi thở kia dường như có hơi quen thuộc.

Thời Diên phát hiện khác thường, khép chặt váy mạnh mẽ quay đầu nhìn lại.

Cô khó tin mở to mắt:

"Bùi… Bùi Kỵ? Anh ở đây làm gì vậy?"

Sao anh lại xuất hiện trong phòng thay đồ của cơ?

Không gian trong phòng thử quần áo nhỏ hẹp mà chật chội, thân hình cao lớn của anh chui vào, bên trong đã sớm không còn nhiều khe hở nữa.

Bùi Kỵ lại tới gần cô thêm một bước, ánh mắt u ám rơi xuống mặt cô.

Vừa ngả ngớn vừa phóng đãng, không hề che giấu, dáng vẻ lưu manh kia xấu xa rành rành không hề che giấu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không khiến người ta chán ghét, ngược lại nhìn chằm chằm đến mức người ta đỏ mặt tía tai, vô cùng hấp dẫn người ta.

Nhưng con gái vẫn luôn không có sức chống cự với loại như anh.

Lúc trước đi học cũng vậy, mỗi lần Bùi Kỵ chờ cô ngoài phòng múa, các cô gái lui tới cho dù biết anh chính là Bùi Kỵ người người tránh không kịp, ánh mắt vẫn không nhịn được dính trên người anh, lén đánh giá anh, thảo luận về anh.

Giống như cây thuốc phiện, nguy hiểm, u ám, đối với mọi người mà nói luôn có sức hấp dẫn trí mạng.

Mà bây giờ anh đã sớm không còn là thiếu niên bị người ta xa lánh trong trấn nhỏ trước kia nữa.

Do đó ngay cả ánh mắt công chúa nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay ảnh hậu lúc đang khiêu vũ cũng sẽ không tự chủ mà nhìn chằm chằm vào anh.

Hơi nóng vừa mới hừng hực trên mặt bỗng nhiên tan đi, Thời Diên cụp mắt, che giấu vẻ ảm đạm nơi đáy mắt.

Bùi Kỵ chớp mắt, nhìn chằm chằm đôi tai ửng đỏ của cô, khẽ cười nhẹ một tiếng:

"Không phải em bảo anh cởi giúp em à?"

Cô lập tức nghẹn lời:

"Em… Em không biết người tiến vào là anh."

Đôi mắt sắc của Bùi Kỵ trong nháy mắt âm u đến mức gần như có thể chảy ra nước: Còn có ai?

Anh lại gần cô một bước, hơi thở thuộc về anh trong không gian nhỏ hẹp này không kiêng kị mà lấn áp qua.

Thời Diên theo bản năng lùi về phía sau, phía sau chống lên vách tường.

"Hả? Nói, còn ai từng nhìn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!