Chương 14: (Vô Đề)

Hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến Thời Diên run lên.

Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh, đôi mi cánh bướm rung lên khe khẽ.

"Bùi Kỵ... Em đã nói rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, tuy giọng điệu vô cùng dịu dàng nhưng lời nói ra lại là những lời vô tình nhất.

"Giữa chúng ta đã không có bất kì quan hệ gì."

Chỉ một câu này thôi cũng có thể dễ dàng đập tan mọi lớp ngụy trang trong mắt Bùi Kỵ.

Đôi mắt anh u ám và nặng trĩu nhưng cảm xúc dày đặc như mực trong đó rơi xuống đôi môi đỏ tươi căng mọng của cô.

Hơi thở của Bùi Kỵ trở nên nặng nề hơn, anh khàn giọng hỏi cô:

"Tại sao anh ta có thể còn anh thì không."

Khóe mắt anh hơi đỏ lên, giờ đây, đôi mắt ngang ngược hằng ngày cụp xuống, lộ ra thứ không nên xuất hiện ở trên người anh...

Hèn mọn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trái tim Thời Diên chợt nhói lên.

Cô không dám nhìn anh nữa, cố gắng hết sức để giọng nói của mình không trở nên khác lạ.

Cô cụp mắt xuống, che giấu nỗi buồn thoáng qua trong mắt.

"Bởi vì một số chuyện ngay từ đầu đã là sai."

Lời này vừa dứt, cảm xúc trong mắt Bùi Kỵ lập tức nổ tung, con mắt đen tràn ngập sự lạnh lẽo.

Hóa ra trong lòng cô, quá khứ giữa họ chỉ là một sai lầm.

Chỉ có anh là giống như một con chó khắp người đầy thương tích, chìm đắm trong quá khứ, đang vẫy đuôi cầu xin cô thương xót.

Hèn mọn làm sao, nực cười làm sao.

Anh cười khàn khàn, giọng điệu giễu cợt:

"Anh quên mất, anh còn nợ em một mạng."

"Chà, lúc nào anh cũng là kẻ thấp kém cả."

Hô hấp của Thời Diên bỗng ngừng lại, hốc mắt cô đột nhiên đau nhức.

Cô mấp máy môi nhưng người đàn ông đã đứng dậy bỏ đi, không cho cô cơ hội nói.

Trong gian phòng lớn, nhiệt độ và hơi thở anh mang đến dần dần nguội lạnh, biến mất như chưa từng xuất hiện.

Thời Diên ngồi trên chiếc giường lớn lạnh lẽo, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cả đêm đó, Bùi Kỵ không xuất hiện nữa.

Cô cũng không chợp mắt cả một đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!