Chương 11: (Vô Đề)

Bầu không khí ăn uống linh đình ban đầu trong phòng riêng hoàn toàn biến mất sau câu nói ấy.

Thay vào đó là sự căng thẳng có thể nhận thấy bằng mắt thường.

Lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Bùi Kỵ, cuối cùng Thời Diên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Hồng Dật lấy lại tinh thần, cuống quýt đứng lên nhường lại vị trí của mình, tươi cười nịnh nọt:

"Giám… giám đốc Bùi, không ngờ lại trùng hợp như vậy, hôm nay cậu cũng có mặt ở đây."

Mấy ông lớn ngồi trong phòng riêng vốn dĩ vẫn còn tỏ vẻ khinh thường nhưng sau khi nghe thấy ba chữ giám đốc Bùi thì vẻ mặt của bọn họ lập tức cứng lại.

Mấy người họ trao đổi ánh mắt với nhau, hiểu rõ ý tứ trong mắt đối phương.

Người có thể khiến loại người như Lương Hồng Dật khom lưng uốn gối làm tay sai, chắc hẳn chính là con nuôi của nhà họ Bùi vừa mới về nước cách đây không lâu.

Mọi người thầm rùng mình, người nào người nấy lập tức ăn ý nở nụ cười ân cần, bắt đầu mời rượu.

Bùi Kỵ không chút khách sáo ngồi vào ghế chính, đôi chân dài được bao bọc bởi quần tây tùy ý bắt chéo, nhàn tản như thể đang ở sân sau nhà mình nhưng lại toát lên một cảm giác vô cùng ngột ngạt.

Từ khi tiến vào cho tới bây giờ, anh không hề nhìn cô lấy một cái, như thể thật sự không quen biết cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Trùng hợp đi ngang qua, không ngờ lại nhìn thấy người quen."

Lương Hồng Dật sửng sốt, vô thức nhìn thoáng qua Thời Diên đang đứng ở bên kia, nhất thời không biết cái từ người quen kia là chỉ ai.

Nhưng nếu có thể xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với Bùi Kỵ, đương nhiên là chỉ có lợi chứ không có hại.

Lương Hồng Dật thầm nghĩ như thế, lại nhớ rằng Bùi Kỵ hút thuốc, nên vội vã lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trong tầm tay rồi đưa cho anh.

Thấy Bùi Kỵ nhận lấy, Lương Hồng Dật lập tức châm lửa cho anh.

Thời Diên đứng ở một bên, lông mày hơi nhíu lại, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.

Đốm lửa màu đỏ tươi chậm rãi bốc lên giữa những ngón tay thon dài, sương khói lượn lờ bay lên.

Điếu thuốc nhanh chóng cháy hết một nửa, tàn thuốc bám trên đó lắc lư như sắp rơi xuống.

Bên tay là một bình gạn rượu đựng nửa bình rượu vang đỏ, Bùi Kỵ bỗng cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:

"Không nhìn ra đấy, nhà sản xuất Lương rất thích uống rượu nhỉ."

Nói rồi anh nhẹ nhàng nâng cổ tay.

Cạch một tiếng, nửa điếu tàn thuốc rơi thẳng vào bình gạn rượu, rượu vang đỏ có giá lên đến sáu chữ số lập tức bị phá hủy.

Trái tim Lương Hồng Dật giật thót, trong lòng xuất hiện một loại dự cảm không lành.

Môi ông ta hơi run rẩy: Giám… Giám đốc Bùi…

Bùi Kỵ nhếch đôi môi mỏng, đặt bình rượu vang đỏ trộn lẫn với tàn thuốc trước mặt ông ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!