Ngày hôm sau, cuối cùng hotsearch cũng dần dần bị đè xuống dưới nỗ lực của bộ phận quan hệ công chúng.
Thời gian tin nhắn của Mạc Thanh Bình được gửi tới là vào bảy giờ tối ở một quán trà ở thành phố Bắc, là cơ hội duy nhất để có thể ngẫu nhiên gặp được đạo diễn. Hành tung của đạo diễn không xác định, Thời Diên chỉ có thể dựa vào cơ hội tối nay để thử vận may.
Gần đây cũng không có lịch trình gì cả, Thời Diên bất ngờ được rảnh rỗi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi tối, cô còn mơ một giấc mơ.
Nói đúng ra thì không phải là giấc mơ mà là những chuyện thật sự đã từng xảy ra.
Có lẽ vì câu nói vào buổi sáng của Mạc Thanh Bình, người tên Bùi Kỵ này rất điên cuồng, nhất định phải trốn thật xa mới gợi lên nhiều hồi ức như vậy.
Dù sao từ khi còn nhỏ, cô đã nghe người khác nói câu này không biết bao nhiêu lần.
Nam Tầm chỉ là một thị trấn cổ nho nhỏ ở Giang Nam, có dân số không nhiều lắm, không ai không biết Bùi Kỵ.
Bọn họ xem anh là một vết nhơ khiến Nam Tầm xấu hổ, ghét bỏ anh, tránh né anh, rồi vẫn luôn giấu giếm mọi chuyện với anh.
"Tiểu Diên à, cháu phải đi vòng qua ngôi nhà cao nhất ở phía tây thị trấn, tránh xa con chó điên kia, dính vào nó thì sẽ xui xẻo lắm đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là những lời người khác nói với cô.
Lần đầu tiên cô gặp được Bùi Kỵ, ngày hôm ấy trời mưa to như trút nước.
Phòng tập múa nơi cô tập luyện hằng ngày đột nhiên đóng cửa, Thời Diên phải đi vòng lại, tới một phòng tập múa cũ ở phía tây thị Trấn để tập múa.
Tập múa xong, trên đường về nhà, Thời Diên mới phát hiện mình làm mất quạt.
Ngày mai cô còn phải múa quạt trong buổi tiệc tối của trường, không còn cách nào khác, cô đành phải quay lại tìm quạt.
Hạt mưa không ngớt, hơi lạnh ngấm vào xương, Thời Diên gian nan giữ chiếc dù lung lay sắp đổ, chậm rãi đi dọc theo con đường mình vừa đi.
Trong tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn thấy có một người đang ngồi dưới mái hiên cách đó không xa.
Anh mặc một bộ đồ màu đen, đặc biệt dễ thấy trong màn mưa trong suốt, giống như một vết mực dày trong bức tranh phong cảnh, cô độc và buồn tẻ.
Như thể không có nhà để về.
Khi trời mưa to, trên đường hầu như không có người, xung quanh vô cùng yên tĩnh, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Anh cúi đầu, trên tay cầm cây quạt cô đánh mất.
Mở ra, khép lại, chơi vô cùng vui vẻ.
Giống như một đứa trẻ ngây thơ nhặt được một món đồ chơi.
Thời Diên cầm dù đi qua.
"Xin chào, cây quạt này là…"
Thời Diên còn chưa dứt lời, người nọ đã lười biếng ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Cuối cùng Thời Diên cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!