Chương 9: (Vô Đề)

Tân Quỳ nhìn cốc mocha kem kia.

Cô nhìn nó từ từ dời đi, bị bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm vào, sau đó còn chảy từng giọt từng giọt nước nhỏ.

"…"

Hạ Vân Nghi thích uống mocha kem như vậy?

Tân Quỳ dừng một chút, di chuyển tay sang cốc frappuccino bên cạnh.

Dù sao cả hai đều ngon, cô cũng không ngại.

Hà Nguyễn Dương dõi theo động tác của Hạ Vân Nghi, từ khi đối phương mở miệng đồng ý muốn uống tới nay, cậu vẫn chưa nói chuyện tiếp.

Giờ phút này, cậu mới xem như hoàn hồn.

"Không phải chứ, cậu muốn uống thứ đồ này từ bao giờ vậy?" Hà Nguyễn Dương biết Hạ Vân Nghi cứng đầu như thế nào, những thứ mà anh không thích cho dù có đưa tới miệng anh thì anh cũng không thèm nhìn.

Trước đây cậu chưa từng thấy anh tích cực như vậy.

Hạ Vân Nghi ngẩng đầu liếc cậu một cái, "Đột nhiên muốn."

Ngữ điệu không được tốt cho lắm.

Dáng vẻ của anh giống như "Tôi muốn xem cậu muốn gây khó dễ cho tôi kiểu gì." – Đương nhiên đây chỉ là những tưởng tưởng trong đầu của Hà Nguyễn Dương.

Điều quan trọng chính là người này không chỉ đột nhiên nghĩ vậy, mới vừa rồi ngồi xuống cạnh Tân Quỳ, Hạ Vân Nghi liền không muốn rời khỏi chỗ.

Sao thế, mông của anh cao quý lắm à.

Cao quý như vậy còn cướp đồ mà con gái nhà người ta muốn uống…

Vừa nãy Hà Nguyễn Dương là người đứng nhìn với khoảng cách gần nhất, đã nhìn thấy hết mọi chuyện.

Khi đó tay Tân Quỳ đã gần chạm tới cốc mocha rồi.

Hà Nguyễn Dương không thèm so đo với thái độ của Hạ Vân Nghi đối với mình cả ngày hôm nay nhưng ngẫm lại thì lại tức giận.

Cậu nhìn về phía Hạ Vân Nghi, giống như khiêu khích nâng cằm lên, nhìn đối phương với ánh mắt xem thường.

Đối phương vẫn không nhìn cậu, huống chi là đáp lại.

Tân Quỳ hút vài viên thạch đào rồi nhai.

Cô ở giữa nhìn hai người đôi co, vốn dĩ cảm thấy xa lạ bỗng nhiên lại thấy gần gũi hơn một chút.

Hà Nguyễn Dương và Hạ Vân Nghi cũng không ngồi được bao lâu thì bị gọi đi thay quần áo. Khi Hạ Vân Nghi đứng dậy còn để Hà Nguyễn Dương đi trước một bước còn mình vẫn đứng yên tại chỗ.

Ghế salon của khu nghỉ ngơi được kê sát vào mạn sườn nơi chụp chính. ở chỗ ngoặt có một tấm kính mờ để che chắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, khu vực nhỏ hẹp chật chội chỉ còn hai người.

Hạ Vân Nghi hơi khom lưng, cúi người xuống, chỉ chớp mắt một cái, sau khi anh đứng thẳng người lại thì cốc mocha đột nhiên xuất hiện trên bàn trà trước mặt Tân Quỳ.

Bởi vì lâu rồi chưa ai uống nên phần kem bên trên đã chảy ra một chút, thấm vào lớp màu nâu bên dưới.

Anh vẫn chưa đụng vào cốc mocha này.

Chiếc cốc trong suốt vẫn còn nguyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!