Chương 8: (Vô Đề)

Hạ Vân Nghi cứ như vậy nhìn chằm chằm Tân Quỳ, dĩ nhiên cũng chỉ với một cái chớp mắt.

Rất nhanh, anh đã bắt đầu nhìn ra chỗ khác.

Tân Quỳ đứng ở cổng lớn, thẳng đền khi cửa kính khẽ đập phát ra âm thanh lớn, cô mới hoàn hồn.

Lý Nghiêm đi sát theo bước chân cô, cũng đã bước vào cửa.

"Đã nói xong đâu, hình như trước đây em chưa từng hợp tác cùng Nguyễn Dương, Hạ Vân Nghi nói… dù sao đợi chút nữa em đi qua chào hỏi đi."

Cái đầu nhỏ nhắn của Tân Quỳ gật một cái, ngay sau đó cô giống như chú thỏ bắt được cà rốt, tròng mắt đen rưng rưng, bỗng nhiên sáng lên, "Trước đây anh còn nói em phải trở thành ngôi sao, em đây có tính là một bước lên mây không? Dù sao người hôm nay chụp ảnh cùng em…"

Cô nói đến đây còn dùng sức quơ quơ năm ngón tay, "Anh nhìn Hạ Vân Nghi, người này thì không nói làm gì, còn diễn xuất của Hà Nguyễn Dương nữa, nhân khí cũng không thấp, sau đó là em…"

Lý Nghiêm lạnh lùng vô tình cắt ngang cô, "Vậy anh cũng ở đây nhấn mạnh một chút cho em biết, ảnh Hạ Vân Nghi chụp là cho trang bìa, còn có thêm một bài phỏng vấn hoàn chỉnh bên trong tạp chí, ảnh của Hà Nguyễn Dương nằm ở trang phụ, còn em…"

"Là bìa sau." Giọng Lý Nghiêm hơi ngừng lại rồi bổ sung thêm một câu, "Chính là từ trái nghĩa của bìa trước, là bìa sau."

"…"

Lý Nghiêm cũng có thể không nói, cũng có thể không bổ sung.

Tuy rằng có chút ngượng ngùng không thể giải thích được nhưng cô hoàn toàn không để trong lòng, bắt đầu tự mình cho mình bậc thang để xuống, "Em đây vẫn coi như có thể, một quyển tạp chí như vậy đến lúc cầm lên, anh xem trang bìa trước, còn người khác xem chính là bìa sau, ra ánh sáng mà, mỗi người một nửa."

"Bây giờ cửa hàng bán trực tiếp không nhiều lắm, ai sẽ cố ý đến lật ra xem? Hơn nửa đều là đặt hàng trực tiếp và bán hàng trực tiếp." Lý Nghiêm đẩy kính gọng đen của mình, buồn cười, "Nói về ngụy biện, không ai có thể so với em được."

Dứt lời, anh ấy cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, chỉ vỗ vỗ bả vai Tân Quỳ, "Chúng ta đi qua đó thôi."

"A, được."

- --

Bên trong studio lớn được chia thành hai bộ phận, Hạ Vân Nghi là người được chủ biên tạp chí Thì Dương đặc biệt mời tới cho kỳ này, đương nhiên sẽ được chiếm chỗ chụp tuyệt vời nhất.

Trừ điều này ra, toàn bộ đoàn đội của tạp chí cũng lấy anh làm tâm điểm.

Tân Quỳ và Hà Nguyễn Dương đều đi đến một chỗ khác của studio lớn, có hai nhiếp ảnh gia độc quyền được chỉ định cho họ. Việc sắp xếp trong studio quá ngắn ngủi, nếu cần phải di chuyển chỗ chụp thì trợ lý phụ trách di chuyển sẽ phải thông báo cho họ.

Khi vừa mới rảo bước đi vào, bởi vì phải đối diện một lát với Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ không thể nào đánh giá hoàn chỉnh được nơi chụp ảnh này. Trước mắt, cô nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện thiết kế trong đây rất tinh xảo.

Không hổ là studio có giá trị hàng chục triệu, đơn giản thoải mái, không khí cao cấp, cực kỳ hiện đại.

Những cây xà cao thẳng đứng, diện tích xây dựng cơ bản rất lớn, tràn lan bốn phía, đèn dây tóc được treo ở nơi cao nhất, rọi thẳng ánh sáng xuống dưới chiếu vào từng ngóc ngách của studio.

Điều này rất tiện cho việc chiếu sáng và việc điều chỉnh ánh sáng.

Tân Quỳ lấy ra máy ảnh Polaroid ra, sau khi tự chụp cho mình mấy bức chân dung làm kỷ niệm, thì bị nhiếp ảnh gia kêu qua.

Không khí lúc chụp ảnh không căng thẳng giống như cô nghĩ, nhiếp ảnh gia chụp đến giữa buổi, Tân Quỳ đã có thể kịp thời bắt được điểm chính, nhanh chóng điều chỉnh theo mỗi từ mà ông nói ra.

Tạp chí Thì Dương có vài nhiếp ảnh gia, mỗi một người đều có một phong cách khác nhau, phương pháp chụp cũng không giống nhau, cho nên được sắp xếp thành từng loại khác nhau.

Nhưng Tân Quỳ hoàn toàn không cẩn trọng như lần hợp tác đầu tiên.

Không khó nhìn ra là người đã từng được đào tạo bài bản.

Đối với cô gái như vậy, nhiếp ảnh gia râu quai nón cười tươi, "Nghỉ ngơi đi."

Tân Quỳ "dạ dạ" hai tiếng, chậm rãi dời sang một bên, lấy điện thoại di động ra nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!