Chương 7: (Vô Đề)

Khi Tân Quỳ bước nhanh ra khỏi tòa chung cư, cô cúi gập người giống như con mèo chui vào xe bảo mẫu, lúc này đã là hai giờ chiều, thời điểm nóng nhất trong ngày.

Hôm nay cô có lịch trình chụp ảnh tạp chí, địa điểm được đặt ở một phòng chụp ở ngoại ô thành phố, cần phải nhanh chóng đến trước để có thể để lại ấn tượng tốt cho nhiếp ảnh gia và biên tập của tạp chí.

"Sao lại chạy gấp như vậy. có chó đuổi theo em à?"

Lý Nghiêm tao nhã ngồi ở giữa hàng ghế thứ hai, đang cúi đầu cẩn thận kiểm tra đối chiếu nội dung trên bảng lịch trình, không hề phân tâm chút nào.

Nghe thấy tiếng cô đóng cửa xe, anh ấy còn không ngẩng đầu lên.

Khi còn nhỏ Tân Quỳ từng bị chó cắn, sau khi trưởng thành cô vừa yêu vừa ghét loại sinh vật chó này. Lông xù xù thực sự vuốt rất sướng, nhưng dưới phản xạ có điều kiện lại không tự chủ được mà tránh né khi nhìn thấy chó đến gần, hoàn toàn không thể khống chế được.

Lúc trước cô còn thận trọng ghi loại "sự cố" này vào sơ yếu lý lịch khiến cho Lý Nghiêm nhiều lần thắc mắc khi gặp cô vào lần đầu tiên.

"Anh mới bị chó đuổi, em sợ bị cháy nắng." Tân Quỳ giơ tay, dưới cổ tay áo là cánh tay trắng nõn thon dài tuyệt đẹp, nói rồi cô chỉ tay ra ngoài cửa sổ, "Anh xem bên ngoài đi, chẳng có ai cả, nhưng mà nói thật, hôm nay nóng quá."

Qua lớp cửa kính xe, tấm lọc màu đen xám đã làm ánh sáng trở nên dịu bớt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những chiếc lá, cành cây khô héo, buồn bã ỉu xìu.

Giữa mùa hè, mặt trời buổi chiều tỏa ra ánh nắng gắt.

Ánh nắng chiếu rọi xuống đường nhựa cũng lấp lánh, không khí nóng tựa như dừng lại.

Vẫn may bên trong xe có máy lạnh.

Hôm nay Tân Quỳ đổi sang túi khác, bên trong ngoại trừ đồ ăn còn có ba, bốn cáo quạt điện loại nhỏ, phỏng theo hình dạng hoa hướng dương, bật lên giống như là hoa đang nở rộ, nhỏ nhắn xinh xắn.

Đây là mánh khóe nhỏ cô dừng để đề phòng vạn nhất bảo vệ mạng mình.

Hôm nay địa điểm chụp có vài studio lớn, đến lúc đó nếu không có ngoại lệ thì sẽ chuyển sang chụp ngoại cảnh. Những lúc chụp ngoại cảnh đều giống nhau, ở hiện trường sẽ dùng hơn nửa là máy làm đá và quạt lớn để tiến hành hạ nhiệt độ, chắc chắn không có chuyện dùng điều hòa.

Cả một biển người mênh mông, đến lúc đó sẽ không kiếm được vị trí quạt thổi đến, vào lúc này quạt điện nhỏ lập tức phát huy được tác dụng của nó.

Xe bảo mẫu chậm rãi xuất phát, Tân Quỳ ném cho Lý Nghiêm một cái quạt điện.

Lý Nghiêm đột nhiên không kịp đề phòng bị đập, nhìn đồ trên chân anh ấy, nhìn chằm chằm một hồi, "Đây chính là bảo bối tránh nóng mua trên mạng mà em nói lần trước?"

"Đâu có đâu, bảo bối tránh nóng là bịt mắt mát lạnh, cái này của em có chế độ điều chỉnh đặc biệt… Trên thị trường không có quạt điện hoa hướng dương đáng yêu như vậy đâu!" Tân Quỳ nghe thấy trong lời nói của Lý Nghiêm không có chút tin tưởng nào, mắt hạnh mở to nhìn anh ấy, "Nếu anh không cần thì thôi, trả lại cho em, tự em dùng."

"Tính ra em vẫn có lương tâm với người đại diện của em."

Không có lý do nào để trả lại món đồ này, Lý Nghiêm nhận lấy, bắt đầu nói sang chuyện khác, "Lần chụp ảnh này, em không thấy có vấn đề gì lớn chứ?"

"Tối qua em còn cố ý xem qua phong cách lúc trước của bọn họ, đã xem ước chừng tập san của một năm, đến lúc đó đón ý nói hùa là được, không có vấn đề gì lớn."

Lý Nghiêm nói ừ, "Lần này hình như có mấy tiền bối, em đừng có chơi quá trớn đấy."

Cái gì mà chơi quá trớn…

Tân Quỳ hơi nhíu mày – lúc cô "chơi quá trớn" nhất hình như chính là trong buổi lễ trao giải Hoa Đỉnh lần trước.

Nhưng như thế cũng không gọi là chơi quá trớn được.

Một trăm gói, cô vẫn có thể ứng phó được.

- --

Ở nơi chụp ảnh tạp chí, một một cái studio lớn đều chiếm gần ngàn ngàn mét vuông.

Sau nửa tiếng Tân Quỳ đã tới nơi, người phụ trách quả thực có chút kinh ngạc, dù sao thời gian vẫn còn khá sớm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!