Chương 49: (Vô Đề)

Lần sau nhẹ chút…

Nhẹ chút…

Nhẹ…

Tân Quỳ nghe được những lời này của Hạ Vân Nghi, động tác nghịch cây xương rồng lập tức dừng lại.

Những từ này… thật sự được phát ra từ miệng anh?

Đã lần sau rồi, anh còn nói sẽ nhẹ chút!

Gió ngoài ban công thổi lên mặt Tân Quỳ, chạm vào những sợi lông tơ trên mặt cô.

Người ở đầu dây bên kia chính là Hạ thần đứng trên đỉnh cao, vinh quang vô ngần, nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt sao…

Đây là một người có thể nhân cơ hội để nói lời đùa cợt mà!

Cái gì mà vô dục vô cầu, thanh sơ quả liễm.

Mấy từ của truyền thông lúc trước xem ra đối với Tân Quỳ, có lẽ chỉ còn lại là lười biếng, không biết kiềm chế.

Nếu lại tiếp tục nói đến chuyện này, Tân Quỳ cảm thấy có lẽ mình sẽ thiếu oxy nên dời đề tài, hỏi anh tìm cô có chuyện gì.

"Không có chuyện gì đặc biệt cả." Hạ Vân Nghi nói, "Chỉ là khi làm nhạc có chút chán, liền tìm em."

"Ừm." đầu tiên Tân Quỳ rụt rè đáp lại, sau đó trong lòng cảm thấy sung sướng, "Cho nên nói, việc nói chuyện với em là chuyện rất thú vị đúng không?"

"Đúng vậy." Hạ Vân Nghi nhanh chóng đáp lại.

Tân Quỳ rất thích lý do này.

"Sau này anh bận…" Giọng cô tan vào gió, sau đó nhẹ bỗng, "Cũng có thể làm như bây giờ."

Sau khi dứt lời Tân Quỳ mới phát hiện ra mình đã gấp gáp thế nào.

Rõ ràng đang là cuối hè đầu thu, cô bỗng nhiên cảm thấy người nóng lên giống như ở giữa trưa hè.

Tân Quỳ xòe tay ra, quạt cho mình.

Nhưng quả thật cô cũng đâu nói sai, tuy rằng một năm Hạ Vân Nghi có thời gian nghỉ ngơi nhưng hơn phân nửa không có quy luật. Lịch trình của anh luôn được xếp trước nửa năm, không thiếu một số thông báo tạm thời khác xem vào giữa, cho nên trong một năm anh khá bận rộn.

Mà anh còn tận lực từ chối nhiều lời mời khác nữa.

Nếu đã nói tới chuyện bận rộn, Hạ Vân Nghi lại bổ sung thêm, "Vậy anh cũng nói trước với em một tiếng, từ giờ cho tới cuối năm anh rất bận, không thể dành quá nhiều thời gian cho em được."

Tân Quỳ đồng ý, ngay sau đó lại cảm thấy có thể lấy lại mặt mũi, hừ một tiếng, "Tiền bối, anh cứ làm như là em rảnh rỗi lắm vậy, từ giờ em cũng bận rộn giống như anh."

"Anh biết." Hạ Vân Nghi cười, "Anh muốn nói là, ngoại trừ anh gọi cho em, em cũng có thể gọi cho anh."

"Không được không được, khi bận việc cần chuyên tâm." Tân Quỳ không muốn bởi vì chuyện của hai người mà làm ảnh hưởng tới công việc của Hạ Vân Nghi.

Cô cho anh một khoảng không nhất định, hơn nữa dù sao sau này hai người vẫn có thời gian bên nhau.

Nhưng khi cô cẩn thận nghĩ lại giọng điệu vừa rồi của Hạ Vân Nghi…

Tân Quỳ dường như hiểu một chút.

Nghĩ đến đây, cô thoải mái, "Không cần kiểm soát nhau quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!