Hạ Vân Nghi ban đầu ôm cô bằng một tay, sau khi chậm rãi hôn môi một lát, như là không biết đủ, cánh tay còn lại cũng nâng lên ôm chặt cô.
Xúc cảm mát lạnh kèm theo hơi thở ấm áp.
Tuy nhiên chỉ hôn thôi chưa đủ, Hạ Vân Nghi bắt đầu cắn nhẹ lên môi cô.
Tân Quỳ không biết họ đã như vậy được bao lâu, hơi thở của anh phảng phất quanh chóp mũi cô.
"Há miệng." giọng Hạ Vân Nghi khàn khàn, chỉ dẫn cô.
Tân Quỳ nghẹn ngào, giống như cầu xin, có chút khóc không ra nước mắt, "Em, em không biết…"
Hạ Vân Nghi giống như cười, trán áp vào cô, trầm giọng nói, "Ai đã thành thạo ngay từ lần đầu được chứ?"
"Ư… ưm…"
ở khoảng cách như vậy, Tân Quỳ bị ôm lấy, bị kéo càng lúc càng gần.
Hạ Vân Nghi nói xong lại hôn tiếp, ngón tay thon dài khẽ xuyên qua mái tóc dài óng mượt của cô, "Chúng ta cùng nhau tiến bộ."
"Nhưng…"
"Đừng nói chuyện, chúng ta nên tập trung hôn." Dứt lời, anh lại tiếp tục gặm nhấm môi cô.
Vào lúc cô kinh ngạc, Hạ Vân Nghi một tay đỡ cằm cô, dùng sức chế trụ.
Không biết qua bao lâu sau, gió thổi thấm vào da thịt, cẳng chân đã tê cứng.
Ở trên đỉnh núi này, lẽ ra họ ngắm sao chứ không phải đứng đây hôn.
Có lẽ ông trời không muốn để cho hai người ung dung, cũng không muốn mặt trăng phải chứng kiến cảnh thân mật của hai người, bầu trời càng nhiều mây kéo tới hơn, bóng đêm càng lúc càng tối, không nhìn thấy một ngôi sao nào.
Tân quỳ nhéo cổ áo anh, đầu nhỏ rủ xuống, sống chết cũng không rời khỏi.
Đều! Tại! Anh!
Bây giờ chỗ nào của cô cũng tê, nào có thấy sao ở đâu.
Hạ Vân Nghi không ngạc nhiên trước phản ứng của Tân Quỳ. Dù sao tương lai còn nhiều thời gian, anh cũng không vội.
Anh vỗ lưng cô, "Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà?"
Anh không nghe thấy tiếng đáp lại, con chim cút nhỏ trong lồng ngực không nhúc nhích.
"Anh nói, để anh đưa bảo bối Tân về nhà nhé?"
Hạ Vân Nghi lại hỏi dò một lần nữa, muốn giơ tay ra ôm cô, chắn cô trước xe, giống như là tận lực làm chuyện xấu vậy, nhất định phải hơi cúi đầu, ghé sát vào tai cô nói.
Nghe thấy những gì anh nói, tân quỳ giống như bị điện giật, vôi vàng dùng bàn tay nhỏ bé đẩy anh ra, muốn nhảy xuống xe.
Nhưng chân cô đang bị tê, khi tiếp đất, cô lập tức lảo đảo người, đứng không vững, may là hạ vân nghi nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô.
"…"
Hôn lâu như vậy, cũng đã tê rần.
Thật là xấu hổ.
- --
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!