Đại khái là do động tác của cô quá mức đột ngột nên không khí lặng đi trong chốc lát mà im lặng giằng co trong bao lâu thì Tân Quỳ duy trì tư thế như vậy bấy lâu.
Lâu đến mức đầu ngón tay của cô còn có chút tê dại.
Có lẽ dư vị của nồi lẩu vừa rồi vẫn chưa biến mất, không khí xung quanh cũng co lại thành những mảnh nhỏ.
Không hiểu sao cô cảm thấy khó thở.
Cuối cùng tại sao cô lại mất não…
Làm ra loại chuyện xốc quần áo lên thế này!
Sau khi mọi việc đã thực sự xảy ra, Tân Quỳ mới có chút hậu tri hậu giác (*).
(*) Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới hiểu ra, chậm hiểu.
Cô không chỉ xác nhận lúc trước mình "Nhìn trộm", có lẽ còn nhân tiện tự bán mình đi luôn.
Hạ Vân Nghi nhìn liếc qua cô một cái, vừa định mở miệng thì chuông điện thoại lại vang lên.
Anh cúi đầu nhìn màn hình, trước khi nhận máy nói với cô như đang dặn dò, "Cô kéo áo xuống đi, chờ tôi."
Sau khi dứt lời, anh mới mở màn hình, nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
Tân Quỳ lên tiếng "Ờ", chậm chạp che phần da thịt mà mình mới vừa để lộ ra ngoài lại.
Động tác của cô không nhanh không chậm, sau đó nhìn Hạ Vân Nghi còn đang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
Kỳ thật vài lần tiếp xúc trước đây giữa cô và Hạ Vân Nghi đều tình huống bất ngờ, đột ngột xảy ra.
…. Còn có tình huống có chút khó nói.
Nói tóm lại, không nghĩ sẽ có cơ hội suy nghĩ, cũng không thể trực tiếp đối mặt nói chuyện với nhau.
Hiện tại, ở bên bồn rửa mặt trống rỗng, cả hai đang đứng cùng nhau, không có người khác.
Tiếng nước chảy tí tách vang lên, hương thơm thanh khiết chậm rãi lan tỏa.
Hạ Vân Nghi đứng rất gần cô, gần đến mức cô có thể nghe thấy rõ giọng điệu của anh khi nói chuyện.
Hời hợt, lơ đãng, âm cuối còn có chút lạnh lùng.
Anh chỉ đáp lại bằng một vài từ đơn "Ừ", "Được", trong không khí đơn bạc trống rỗng lại được quét thêm một chút sắc thái ấm áp.
Không hổ là đỉnh lưu, chỉ nói chuyện như vậy cũng rất dễ nghe.
Nghe một chút, trong đầu Tân Quỳ bắt đầu thiên mã hành không (**) mà vẽ vòng tròn.
(**) Thiên mã hành không: Có ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú không bị bó hẹp.
Cô liền nghe lời như vậy mà đứng chờ anh… sau đó chờ đến sáng mai bị đưa lên hot search?
Phong cách vẽ cũng nhất thời trở nên hiện thực hơn.
Cái gì mà "tiểu hoa mới hẹn hò cùng đỉnh cấp lưu lượng vào tối qua", "hiến dâng không thành ngược lại còn phô bày eo", "tình cờ biết được thế nào là dùng sắc dụ"
---- những tiêu đề ví dụ kiểu này thật đáng sợ.
Tân Quỳ càng nghĩ càng không đúng, dù sao xin lỗi cũng coi như là có, thái độ của cô cũng coi như là thành khẩn, hiện tại còn không đi còn muốn chờ đến khi nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!